.... Đó là một đoạn chuyện cũ với những con người cũ…
… Hai trăm năm trước…
… Thông Thiên dãy núi trên đỉnh núi cao nhất...
………
“Độc Cô Ý! Tuy chúng ta Chí Tôn Các thừa nhận ngươi là cái thế ký tài khi chỉ mới 150 tuổi đã đạp bước lên cảnh giới Vương Giả nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chúng ta phải đáp ứng những yêu cầu vô lý mà ngươi đưa ra.”
Trên không trung, một gã trung niên dáng người khôi ngô lưng cõng một cây búa lớn nhìn lấy tên bạch y nam nhân đối diện ồm ồm nói, chỉ là vài tiếng nói của gã thôi cũng khiến không gian rung động chứng tỏ thực lực của gã là không tầm thường một chút nào.
“Thụy Chí Tôn, một viên Cải Tử Hồi Sinh Đan đổi lấy một tên thiên tài chẳng lẽ không đáng hay sao? Chỉ cần các vị chấp thuận lời thỉnh cầu của tại hạ thì ba chữ Độc Cô Ý này sẽ vĩnh viễn biến mất mà thay vào đó là một tên nô tài trung tâm đến tận cùng”
Độc Cô Ý cắn răng chắp tay cúi đầu nói, trong suốt 150 năm cuộc đời hắn chưa từng cầu tình bất cứ ai một điều gì nhưng hôm nay hắn vậy mà đã hạ mình, không đơn thuần là một lời thỉnh cầu mà đó còn là việc sẵn sàng đánh đổi đến cả tính mạng của bản thân và đối với một tên đệ nhất thiên tài có trong mình đầy đủ sự kiêu ngạo thì có thể hiểu được Độc Cô Ý đã quyết tâm đến nhường nào…
… Anh hùng khó qua ải mỹ nhân và Độc Cô Ý đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-san-moi/652034/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.