“Vút!” Phục Ma nổi điên rồi, khuôn mặt hắn dữ tợn khôn cùng như mãnh thú diên dại, hắn quay tròn Long trên không trung như một cái chong chóng.
“Vút.........vút.......vút........Rắc.............Rắc...........Rắc........” Như một quả đạn pháo, Long bay vọt ra phía ngọn núi sau một cú quăng mạnh của Phục Ma, thân thể hắn đụng ngã vô số cây to để rồi đập vào tường núi tạo thành một động sâu hình người.........cơ mà ngay sau đó là một quả đạn pháo khác bay tới, có điều nó lớn hơn quả trước.
“Ầm!” Ngay khi Long còn đang mụ mị đầu óc chưa tỉnh táo sau cú va đập thì hai cái đầu gối khổng lồ oanh sát thẳng vào đầu hắn khiến nó ngập lút trong đất đá, Long đã có thể nghe thấy tiếng xương sọ của mình nứt vỡ nhưng ông trời lại ban cho hắn Phượng Chi Huyết, thương thế chừng đó vẫn chưa đủ hạ gục hắn.
Phục Ma thấy đối phương còn chưa gục nên nắm lấy cái cổ của Long mà xách lên, toàn bộ lực lượng của gã tập trung tại nắm đấm bắt đầu hướng mặt Long tung quyền.
“Rầm! Rầm! Rầm!” Ăn liền ba đấm khiến Long từ mụ mị chuyển sang lờ đờ không còn có thể khống chế thân thể, Phục Ma thì càng đánh càng hăng.... hai mắt hắn lập lòe sát khí khi thân hình di động ra sau lưng Long, cẳng tay béo núc quặp lấy cổ gã siết mạnh.
“Rắc........rắc.........” Tiếng xương cổ nứt gãy làm người ta ớn lạnh vang lên, đau đớn khiến Long lấy lại được chút thanh tỉnh, chân hắn vòng ra sau vòng qua quặp lấy cẳng chân Phục Ma, toàn thân xoay mạnh qua một bên đè xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-san-moi/651805/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.