“Bẩm gia chủ! Bên kia sau khi xử lí hết người Hứa gia đã kéo nhau đi vào bên trong, có một hai tên rời đi giống như là thám thính một cái gì đó……vì sợ chọc giận người kia cho nên thám tử của chúng ta không dám tiếp cận quá gần….” Gã quản sự báo. “Tiếp tục theo dõi từng tên một, cho dù là động tĩnh nhỏ nhất cũng phải báo cáo về…..rõ chưa?” Dương Tuyền trợn mắt quát. “Đã rõ thưa gia chủ!” Gã quản sự đổ mồ hôi hột vội rời đi lo chuyện. “……Đại……đại nhân…….Hứa gia tôi……” Hứa Vương Chấn không nhịn được lắp bắp mở miệng muốn xem ý tứ của Dương Tuyền hay Dương gia thế nào. “Theo ta…….nếu người kia chịu giúp thì Hứa gia ngươi còn có cơ hội, còn không thì trời cũng không cứu nổi các ngươi hôm nay……..” Dương Tuyền gằn giọng nói, hắn không muốn Dương gia ngay tức thì ra mặt mà muốn mượn tay một kẻ khác. Hứa Vương Chấn dù trong lòng thầm hận trăm ngàn lần nhưng cũng không dám mở miệng oán, con mẹ nó chứ Hứa gia bao năm qua chả khác gì một con chó ngoan dưới trướng Dương gia mà đến lúc gặp nạn thì xem cái ý tứ của Dương Tuyền chẳng khác nào muốn vứt bỏ Hứa gia, bây giờ còn phải đi cầu ngoại nhân không quen biết………Hứa gia lần này nếu tai qua nạn khỏi chắc chắn cũng sẽ bị bóc lột đến tận xương tủy. ……Được Dương Tuyền dẫn qua mấy lối đi vòng vèo hướng về phía hậu viện, sau gần nửa tiếng………Hứa Vương Chấn rốt cuộc cũng được gặp mặt người có thể cứu Hứa gia…….Ngũ trưởng lão tân nhiệm của Thập Lục Tháp – Kim Mao Sư Vương. Kim Mao Sư Vương – Chu Ngụy người như sư tử đang mình trần tập võ, từng múi cơ vạm vỡ săn chắc đến tận cùng cuồn cuộn chuyển động theo cơ thể khi lúc này hắn đang nâng đẩy một khối đá khổng lồ cứ như một tòa núi nhỏ. Hắn năm tuổi được một lão giả và cũng là sư phục hắn nhận làm đồ đệ truyền cho Cuồng Sư Thần Công…….bốn mươi năm tu luyện bền bỉ, Chu Ngụy đã luyện tới tận cùng Cuồng Sư Thần Công, lần trước tại cuộc tuyển chọn Ngũ trưởng lão của Thập Lục Pháp, Chu Ngụy một quyền một mạng danh chấn thiên hạ. Chu Ngụy không thích tiếp xúc với người lạ mà là một tên cuồng võ đúng nghĩa, trừ lúc ăn uống ngủ nghỉ ra hắn toàn bộ tinh thần đều tập trung vào tu luyện……cơ mà cái gì đến cũng phải đến, một ngày nọ Chu Ngụy bị sắc đẹp của một cô gái thu hút làm hắn mê mẫn đến không thể quên được, chuyện tu luyện cứ thế bị gã gác qua một bên để theo đuổi bóng hồng kia, nàng là Dương Mịch, con gái rượu của gia chủ Dương gia Dương Tuyền. Dương Tuyền hay tin Kim Mao Sư Vương theo đuổi con gái mình thì mừng húm tìm mọi cách lôi kéo gã về Dương gia, được cha vợ tương lai mời thì làm sao Chu Ngụy có thể từ chối đây, hắn còn hận không mọc ra thêm vài cái chân để chạy tới Dương gia nhanh hơn ấy chứ…….thế là Kim Mao Sư Vương tởi ăn nhờ ở đậu Dương gia đã hai tháng rồi, ngày thì cùng Dương Mịch dạo chơi tình tứ, đêm thì đắm chìm vào luyện võ khiến Chu Ngụy hết sức hài lòng……hắn đang chờ ngày tốt mở lời chính thức cầu Dương gia gả Dương Mịch cho mình. “Rầm!” Nhận thấy cha vợ đến, Kim Mao Sư Vương vận thế vứt khối đá trên tay xuống đất làm nó đập xuống nền một cái rầm khiến mặt đất lắc lư đủ biết khối đá kia nặng như thế nào. “Nhạc phụ tới chơi……..” Chu Ngụy cười hề hề mở miệng, trên ngực hắn từng chòm lông vàng đung đưa theo rất vui nhộn, lúc này hắn cứ như một con mèo hiền lành. “Làm phiền ngươi luyện công rồi…….” Dương Tuyền cười đáp, cho dù bị một kẻ còn hơn tuổi mình gọi là nhạc phụ nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, trong mặt hắn thì lợi ích mới là điều quan trọng, có tên này tọa trấn Dương gia thì vị thế của Dương gia trong giang hồ vững chắc đừng hỏi. “Đều là người một nhà……..hà hà……..nhạc phụ, có chuyện?” Chu Ngụy quơ tay ý bảo không phiền. “Là thế này…..vị này là gia chủ Hứa gia, cũng coi là thân thuộc với Dương gia ta, dạo gần đây hắn không biết nên có lỡ trêu chọc vào một trưởng lão Thập Lục Tháp cho nên tới đây mong hiền tế ra mặt nói vài câu, Hứa gia cũng không hề keo kiệt mà sẵn sàng bồi thường để khiến các bên vừa lòng…….” Dương Tuyền ý tứ mười phần khôn khéo. “Là chuyện này sao, nếu Hứa gia quả thật không biết và sẵn sàng bỏ ra tài sản để bồi thường thì đều dễ nói rồi, yên tâm đi……tí nữa hiền tế sẽ gọi điện báo mấy tên Hộ Pháp đi nói chuyện với người ta……là vị nào của Thập Lục Tháp vây?” Chu Ngụy cười xòa nói, Dương Tuyền đã mở lời thì hắn sao có thể đứng nhìn huống hồ Hứa gia chịu bỏ một cái giá lớn nữa, về tình về lí đều đúng. “Hiền tế………đối phương có chút không thể xử lí theo thói thường được……….là Lục trưởng lão……” Dương Tuyền nói. “Lục trưởng lão? Ma Tôn?” Chu Ngụy cau mày lại, hắn tuy là Ngũ trưởng lão nhưng không có quyền ra lệnh cho Lục trưởng lão huống chi hắn có ra lệnh thì người ta chưa chắc đã nghe, chuyện bịa đặt về Ma Tôn thì chỉ lòe được mấy tên nhãi nhép chứ cỡ như hắn sao có thể không rõ mười mươi Ma Tôn đã làm những gì……..tên này đính thực là một tên điên…….một tên điên có thực lực không bình thường. “Nếu hiền tế thấy khó thì cũng không sao…….ta cùng Hứa gia chủ đi tới vài chỗ khác xem thế nào…..” Dương Tuyền trưng ra bộ mặt đau khổ nói. “Sao có thể để nhạc phụ làm vậy được…….hiền tế ở đây, yên tâm đi…….chuyện này hiền tế lo được…….” Chu Ngụy ngay tức thì cản Dương Tuyền lại mà vỗ ngực nói, con mẹ nó chứ hắn biết Dương Tuyền đang diễn trò nhưng hắn thích Dương Mịch, đây lại là lúc lấy điểm cho nên không thể nào bỏ qua được rồi…….Ma Tôn thì thế nào……cũng chỉ là Lục trưởng lão. “Hiền tế…..nhưng mà………” Dương Tuyền khó xử nói. “Yên tâm đi nhạc phụ……chuyện này ta quyết rồi………” Chu Ngụy nói xong bước nhanh vào trong căn nhà để tắm rửa thay áo quần………dõi theo bóng lưng cường tráng, khóe miệng Dương Tuyền nhếch lên vui vẻ, thằng con rể này hắn không lợi dụng nhiều thì sao can tâm gả Dương Mịch đây……hắc hắc. “Đại nhân……Ma Tôn chẳng phải cũng chỉ là một tên dõi mưu mẹo, thực lực không tới đâu suốt ngày chỉ biết dùng cái danh nghĩa Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp để hù dọa kẻ khác áo, sao mà thần sắc Ngũ trưởng lão cũng thập phần ngưng trọng vậy?” Hứa Vương Chấn không kìm nổi tò mò nữa mở miệng hỏi, ban nãy sau khi nói chuyện với Dương Tuyền thì hắn biết kẻ mình trêu vào là Ma Tôn, hắn rất ngạc nhiên là vì sao thái độ của Dương Tuyền lúc trước và bây giờ là của Chu Ngụy lại nghiêm trọng như thế. “Hắc hắc………….phải! Chính là hắn, đến thời điểm này ta cũng không dấu diếm gì với ngươi, có những thứ mà các thế gia đại phái không muốn nó lộ ra ánh sáng…….hình ảnh Ma Tôn trong suy nghĩ của các ngươi đúng là thế nhưng sự thật hắn là trưởng lão Thập Lục Tháp có tiềm lực nhất mấy trăm năm qua, được cho là Độc Cô Cầu Bại thứ hai trong giang hồ, và hắn còn nguy hiểm hơn Độc Cô Cầu Bại nhiều lần vì hắn cuồng sát, bạo ngược máu lạnh……một tay hắn đồ gần vạn võ giả Đoàn gia…….ngươi nói xem một kẻ như thế thì ta cùng Chu Ngụy có nên coi trọng không?” Dương Tuyền cười lạnh đáp. “Bịch! Ma…….Hắn……..Ma…….” Hứa Vương Chấn kinh hãi ngã quỵ xuống đất lắp bắp không nói ra đầy đủ hai chữ kia, đến giờ hắn mới biết Hứa gia tao ngộ kẻ địch cường đến cỡ nào, giờ mới biết vì sao Đổng gia phải nhượng Đổng Phát ra……….có điều hắn không biết mình cũng vừa lập công giúp cho Ma Tôn tìm một cái cớ để khiến Bắc Kinh trời long đất lở. ……….. ……..tỉnh Thiểm Tây………Kim gia…………gian phòng của gia chủ……….. “Bẩm gia chủ…….tin tức đã được xác nhận……….Ma Tôn bất ngờ đến Bắc Kinh, theo hắn là hơn ba mươi tên Hộ Pháp của Thập Lục Tháp…….tin tức báo về có đụng độ nhỏ tại nơi Ma Tôn đặt chân, nghe đồn có liên quan đến một gia tộc tầm trung tại Bắc Kinh………” Một gã đại hán quỳ một chân cung kính bẩm báo với người trước mặt gã và cũng là người có vị thế cao nhất tại Kim gia………Kim gia gia chủ Kim Nhật Tuyết. Kim gia trước giờ đều được coi là đồng minh với Đoàn gia nhưng thực chất vẫn chỉ là trong chuyện làm ăn kinh doanh để hai gia tộc cùng nhau lũng đoạn thị trường luyện kim còn trong giang hồ vẫn là thân ai nấy lo, lúc Đoàn gia tao ngộ Ma Tôn tấn công thì Kim gia cũng không có động tĩnh gì giúp đỡ. Bản thân Kim gia cũng rất đặc biệt khi người nắm quyền là một nữ nhân……..một nữ nhân để nam nhân giang hồ khi nhắc đến tên thì không thể không nhíu mày………Hắc Quả Phụ – Kim Nhật Tuyết. Kim Nhật Tuyết là còn độc nhất của Kim gia gia chủ đời trước Kim Vạn Thiết, nàng từ nhỏ đã xinh đẹp thông minh hơn người, không chỉ thế thiên phú võ học của nàng cũng là đứng đầu trong cùng thế hệ của mình……nhưng……..Kim Nhật Tuyết rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhi, cái tư tưởng trọng nam khinh nữ từ bao giờ đã ăn sâu vào trong suy nghĩ của các gia tộc cho nên tương lai của Kim Nhật Tuyết đã được định trước là làm dâu ở một thế gia hay đại phái nào đó nhằm mang lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc. Kim Nhật Tuyết sẽ để số phận của mình bị sắp đặt như vậy sao? Câu trả lời là không, Kim Nhật Tuyết không bao giờ cam chịu số phận của mình như thế, hai mươi tuổi nàng thế mà cưới anh họ của mình Kim Thành Nhạc lúc ấy cũng là một thiên tài dị bẩm của Kim gia, một cuộc hôn nhân cận huyết tưởng chừng sẽ không thể còn tồn tại lại xảy ra ở Kim gia khiến toàn giang hồ đều cho Kim gia một ánh mắt khinh bỉ, nhưng Kim gia mấy vị lão tổ không thể nào làm khác vì Kim Nhật Tuyết cùng chồng đều một mực sống chết có nhau và trong bụng của Kim Nhật Tuyết cũng đã mang cốt nhục của Kim Thành Nhạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]