Chương trước
Chương sau
Thời điểm mở mắt, phát hiện trần nhà một màu trắng tinh. Nạp Lan Chỉ Thủy hô hấp có chút mạnh,

"Cô ngược lại không nên làm mất luôn cái mạng nhỏ của mình."

Nguyệt khoanh tay, gương mặt đầy khó chịu, ngồi một bên nhìn cô.

"Tôi về nhà rồi hả?"

Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi dậy, nhìn xung quanh, ánh mắt có chút mờ mịt.

"Cho cô hủy hoại dạ dày, sớm muộn rồi cũng có một ngày nhét luôn cái mạng vô hũ rượu!" Nguyệt tiếp tục càu nhàu.

"Cô mang tôi về?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn cô, hỏi.

"Xời~ bổn tiểu thư không có tốt bụng mà hứng thú làm vú em thiếp thân hai bốn trên bảy cho cô." Nguyệt quay mặt đi.

"Là... Tiểu Lang."

Trong đầu nhớ lại khoảnh khắc lúc mất đi ý thức, Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn lòng bàn tay mình.

"Thu hồi bộ mặt khổ qua đi!" Nguyệt không đành lòng, vì vậy nhắc nhở.

"Tôi không sao, Nguyệt." Ý là, cô hy bọng có thể được một mình yên tĩnh một lúc.

"Đuổi tôi đi a?" Nguyệt cố ý nói.

Nạp Lan Chỉ Thủy không nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô nếu còn bộ mặt khổ qua như vậy, tôi bảo đảm cả đời cô cũng đừng mong đoạt Cảnh Tiểu Lang về lại được." Nguyệt hừ hừ hai tiếng.

"Cũng được, đây cũng chính là điều em ấy hy vọng." Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy bi ai,

"Lẽ nào cô mặc kệ Vô Tà?" Nguyệt chất vấn.

"Vô Tà?"

Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy dường như khôi phục lại một chút thần thái.

"Vật nhỏ kia thế nhưng lo lắng cho cô, canh giữ cho cô cả đêm." Nguyệt tiếp tục nói,

"Nó đâu rồi?" Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy mềm nhũn,

"Vật nhỏ quả thực không chống chịu được, tôi bế nó trở về phòng ngủ rồi."

"Tôi đi thăm nó một chút." Nạp Lan Chỉ Thủy vừa nói vừa định xuống giường, rốt cuộc chân vừa chạm đất, thân hình đã loạng choạng cơ hồ muốn ngã xuống.

"Thôi thôi!"

"Cô tịnh dưỡng trước cho khỏe lại cái đã." Nguyệt đỡ cô về lại trên giường,

"Cảm ơn."

"Hửm?" Nguyệt cho rằng mình vừa nghe lầm.

"Cảm ơn cô, Nguyệt."

"Cô là một người bạn không dễ gì có được."

Nguyệt khẽ cười.

"Nạp Lan Chỉ Thủy, trước kia cô cũng từng nói như vậy." Nguyệt đỡ cô về lại trên giường, giúp cô đắp kín mền.

"Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi nấu cho cô chút đồ." Nói xong, Nguyệt hướng về phía cánh cửa.

Căn phòng lại khôi phục yên tĩnh, Nạp Lan Chỉ Thủy một mình ngơ ngác nhìn trần nhà.

- ----

"Tiểu Lang, tới rồi hả?"

Hạ Tiểu Tiểu có chút bất ngờ Cảnh Tiểu Lang lại đi làm đúng giờ.

Cảnh Tiểu Lang chẳng qua chỉ gật đầu với cô một cái, liền mặt không cảm xúc ra phía sau thay đồ.

Hạ Tiểu Tiểu muốn gọi cô lại, chỉ là lời đến khóe miệng lại nuốt ngược trở lại.

Cảnh Tiểu Lang vẫn như thường ngày, cũng không có gì khác lạ. Hạ Tiểu Tiểu thì có chút lo âu âm thầm quan sát cô.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Cảnh Tiểu Lang nghiêng đầu qua, hỏi.

"Không, không có gì." Hạ Tiểu Tiểu nhất thời cứng họng, lập tức đỏ mặt cúi đầu.

Cảnh Tiểu Lang không lại để ý tới cô, cúi đầu tiếp tục công việc.

"Dô~ chẳng phải biểu muội đáng yêu của tôi đây sao?"

Tại chỗ cửa, một người rất không được hoan nghênh xuất hiện.

Cảnh Tiểu Lang nhíu mày,

"Là biểu tỷ."

Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu ngưng mắt nhìn cô, trong lòng Dịch Dạ Ly run lên, luôn cảm thấy Cảnh Tiểu Lang có chỗ nào đó trở nên khác hẳn.

"Lấy cho tôi phần này." Dịch Dạ Ly nói, Cảnh Tiểu Lang chẳng qua chỉ tự mình ấn order, hoàn toàn không nhìn thấy người trước mắt, chỉ điểm này đã khiến Dịch Dạ Ly rất là khó chịu.

"Biểu muội, đợi một lát tới ngồi với tôi một lúc nga~"

Giọng Dịch Dạ Ly khinh miệt, Cảnh Tiểu Lang vẫn không phản ứng cô,

"Hừ!" Cuối cùng, cô ảo não một mình chạy tới chỗ trống đối diện.

"Tiểu Lang, cậu biết cô ta?" Hạ Tiểu Tiểu có chút bận tâm,

"Bằng không lát nữa để tớ đưa đồ qua cho."

"Không cần."

Cảnh Tiểu Lang không mặn không nhạt trả lời.

"Nhưng mà..."

"Cậu rốt cuộc đang muốn nói điều gì?"

Cảnh Tiểu Lang nhìn chằm chằm cô một hồi,

"Không, không có gì."

Bộ dạng kinh hoảng thất thố của Hạ Tiểu Tiểu khiến Cảnh Tiểu Lang không hiểu.

Cảnh Tiểu Lang bưng bánh ngọt cùng bình trà đến trước mặt Dịch Dạ Ly,

"Biểu muội~ ngồi chung đi." Dịch Dạ Ly nói.

"Không được, bây giờ đang là giờ làm việc." Cảnh Tiểu Lang lãnh đạm đáp lại, hoàn toàn chọc giận Dịch Dạ Ly.

"Cảnh Tiểu Lang, cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Cô thẹn quá hóa giận, giơ tay dùng sức bắt lấy cánh tay Cảnh Tiểu Lang.

"Buông ra." Cảnh Tiểu Lang cũng không thèm để ý,

"Ánh mắt đó của cô là ý gì?!" Dịch Dạ Ly bị cô nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, thế nhưng một hơi lại không nuốt trôi được.

Cảnh Tiểu Lang chính là một đứa ngu si đần độn, từ bao giờ lại dám phản kháng cô, từ bao giờ lại dám dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

"Tôi lặp lại lần nữa, buông tay." Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang lạnh như băng, cơ hồ muốn bắn thủng Dịch Dạ Ly.

"Không buông!" Dịch Dạ Ly tiến lên đón lấy ánh mắt cô, Hạ Tiểu Tiểu mắt thấy tình hình không đúng, vội vàng tiến lên.

"Vị khách nhân này....."

"Cô im miệng cho tôi!"

Dịch Dạ Ly hung ác trợn mắt nhìn cô, Hạ Tiểu Tiểu lập tức run lập cập.

Khóe miệng Cảnh Tiểu Lang câu lên, tay bị bắt dùng sức, ngay cả cái ghế lẫn Dịch Dạ Ly đều bị dựng dậy.

"Cô đây là?!"

"Buông tay!!"

Nhân vật bên trong nháy mắt hoán đổi, thần sắc Dịch Dạ Ly liền hốt hoảng nhìn cô.

"Haha~" Cảnh Tiểu Lang cười tàn nhẫn, nặng nề khiến cô ngã xuống đất, chân phải thẳng đạp lên ngực cô.

"Phế vật!"

Không thèm có chút để ý, Cảnh Tiểu Lang trên cao nhìn xuống Dịch Dạ Ly, tựa như chân chỉ cần thoáng dùng sức là có thể hoàn toàn đạp gãy xương cô.

"Cô!!"

Trên mặt Dịch Dạ Ly lần đầu tiên xuất hiện nét mặt hốt hoảng, cô biết Cảnh Tiểu Lang sẽ làm được, sẽ đạp gãy xương cô, cô ấy sẽ!

Chẳng qua ánh mắt kia làm người ta sợ hãi,

"Cảnh Tiểu Lang, cô rốt cuộc muốn thế nào?!" Cô kêu to, nhưng không làm được gì.

"Tiểu Lang, mau dừng tay lại. Tiếp tục như vậy sẽ gây ra án mạng đó!"

Hạ Tiểu Tiểu quả thực bị kinh sợ đến không biết nên làm thế nào.

Hôm nay trong tiệm chỉ có hai người cô và Cảnh Tiểu Lang trực, may mắn lúc này không có vị khách nào, bằng không hậu quả khôn lường không tưởng tượng được.

"Cảnh Tiểu Lang, cô buông ra cho tôi!!!"

Dịch Dạ Ly thấy Cảnh Tiểu Lang đứng yên không nhúc nhích, lại kêu một tiếng.

"Cầu xin tôi!" Cảnh Tiểu Lang bỗng cười nói,

"Cô nằm mơ!" Dịch Dạ Ly đau đến lạc giọng, cô có thể cảm nhận lực đạo trên chân đối phương.

"Cầu xin tôi!" Cảnh Tiểu Lang lặp lại,

"Cô...làm... AH!!!!!"

"Rắc" một tiếng, tiếng xương cốt nứt gãy thanh thúy vang lên, khiến Dịch Dạ Ly thống khổ kêu gào.

Cảnh Tiểu Lang thế nhưng vào lúc này lại thả lỏng chân,

"Cút cho tôi!"

Dịch Dạ Ly đau đến vài ngũ quan gần như vặn vẹo, cơ bản không thể đứng dậy được.

Cảnh Tiểu Lang lạnh lùng bước ra, trở lại quầy tính tiền.

Hạ Tiểu Tiểu bị dọa hồn bay phách tán, nghĩ đến muốn gọi xe cứu thương.

"A!!!!!!! Cảnh Tiểu Lang!!!!!!!!!!!!"

Ánh mát Dịch Dạ Ly tức giận trợn mắt nhìn Cảnh Tiểu Lang, thế nhưng đau đớn trên thân thể, lại khiến cô không cúi đầu được.

Sỉ nhục, từ lúc sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên cô bị đối đãi như vậy, là Cảnh Tiểu Lang đứa mà cô luôn cho rằng là phế vật.

"Cô ơi, cô trước đừng cử động, tôi sẽ giúp cô gọi xe cứu thương!"

Hạ Tiểu Tiểu hốt hoảng cầm bấm điện thoại di dộng cũng không vững.

"Tránh ra!!!!!" Dịch Dạ Ly hướng cô rống lên.

Thẳng đến khi xe cứu thương tới, Dịch Dạ Ly được mang lên băng ca. Cô vẫn dùng sức gào thét, Hạ Tiểu Tiểu hiển nhiên không yên tâm. Sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến trong tiệm, cô thậm chí lo lắng Cảnh Tiểu Lang sẽ bị cảnh sát dẫn đi.

Cảnh Tiểu Lang thì hờ hững nhìn hết thảy những thứ này, cũng lơ đễnh.

Hồi lâu, trong tiệm lại khôi phục yên tĩnh, cô thở dài, cảm giác được những hành động vừa rồi có chút nhàm chán.

Ngoài cửa, có bóng người hướng cô phất tay.

Cảnh Tiểu Lang đi tới, mở cửa.

"Mặc bộ này đáng yêu thiệt nga~"

Nguyệt muốn một ly cà phê, cùng Cảnh Tiểu Lang ngồi tại vị trí cửa sổ.

"Cậu vẫn một chút cũng không thay đổi." Hồi lâu, Cảnh Tiểu Lang nói một câu.

"Lần này tới gặp cậu là muốn..."

"Cô ta không sao chứ?" Cảnh Tiểu Lang cắt ngang lời cô.

"Không chết được." Nguyệt hai tay khoanh trước ngực, thân người nhích gần ra lưng ghế.

"Trước kia cậu cũng không gà mái như vậy." Cảnh Tiểu Lang dùng giọng hoài niệm thở dài nói,

"Bởi vì đây là chuyện giữa hai người các cậu." Nguyệt hướng người về trước, ngưng mắt nhìn vào mắt cô.

"Lo cho bản thân mình trước đi." Cảnh Tiểu Lang nói.

"Cậu chuẩn bị lúc nào nói cho cậu ấy?" Sắc mặt Nguyệt hơi đổi,

"Cậu đều biết rồi mà." Cô tự giễu cười một tiếng,

"Sau khi tỉnh lại, ký ức của cổ thân thể này tớ đều có. Giản Niên là một sự lựa chọn tốt." Cảnh Tiểu Lang thản nhiên nói.

"Cô ấy thích "Cảnh Tiểu Lang"." Nguyệt kéo khóe miệng một chút, giọng có một tia thê lương.

"Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài xem sáng suốt." Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang có ý ám chỉ.

"Nếu cậu đã hiểu, vậy tại sao lại không thể cho cô ấy thêm một lần cơ hội."

"Chuyện năm đó, cậu cũng biết chân tướng mà chẳng phải sao?"

"Cô ấy không tin tưởng tớ." Giọng Cảnh Tiểu Lang có chút run rẩy, hai tay bất giác nắm chặt.

"Nhưng sau đó cô ấy đã làm tất cả vì cậu... cô ấy phát điên."

"Cô ấy vì cậu gần như đã phá hủy hơn một nửa thiên giới." Nguyệt kích động nói.

"Vậy thì sao?" Cảnh Tiểu Lang cười khổ,

"Loại đau đớn này, cậu sẽ không hiểu được."

"Bất luận ra sao thì chuyện cũng qua lâu rồi, hôm nay các cậu hiếm hoi mới gặp lại được nhau, Vô Tà cũng đã lớn vậy rồi."

"Nguyệt, cậu một chút cũng không thích hợp để làm người hòa giải." Cảnh Tiểu Lang cắt ngang cô.

"Cô ta đã từng đáp ứng, tuyệt đối sẽ không không tin tưởng tớ."

"Nhưng đến cuối cùng thì ra sao?" Cảnh Tiểu Lang cười nhạt.

"Bấu víu lấy quá khứ không buông, đối với cậu thì có ích lợi gì?" Nguyệt nhướng mi,

"Tớ không phải muốn cậu tha thứ cô ấy! Đời này, xem như các cậu không có ký ức đã từng trải qua cùng nhau mà vẫn có thể yêu nhau, điều này nói rõ duyên phận giữa các cậu còn chưa dứt."

"Không, phải nói là không dễ dàng gì mới tới được."

"Cậu vĩnh viễn sẽ không biết sau khi cậu chết, cô ấy đã làm những gì đâu."

"Cô ấy trước mặt Phật tổ khổ sở cầu xin..."

"Đủ rồi!"

"Tớ không muốn biết, cũng không muốn nghe!" Cảnh Tiểu Lang dùng sức gõ lên bàn.

"Cậu cho rằng bây giờ cậu có thể bình yên vô sự xuất hiện ở đây là bởi vì ai?" Nguyệt tiếp tục nói.

"Đủ rồi!"

"Tớ căn bản không hề muốn luân hồi!"

"Đây đều là đơn phương tình nguyện từ cô ta!!"

"Trước ngực tớ đâm một đao, cho thêm viên đường là có thể đền bù hết tất cả sao?"

"Tớ không phải sủng vật của cô ta, càng không phải vật cho cô ta cưỡi!"

"Năm đó nếu không phải tớ cam tâm tình nguyện cùng cô ta lên thiên giới, ai có thể làm gì được tớ?"

"Tớ buông bỏ tất cả tôn nghiêm, cam tâm làm một con chó cho người ta sai khiến, lại là vì ai?!"

"Cô ta không có người thân trên cái cõi đời này, sau khi chết càng không thể luân hồi. Vì để cô ta có người thân, một người thân máu mủ ruột rà đúng nghĩa. Không để cô ta cô đơn vậy nữa, tớ cam tâm tình nguyện mạo hiểm tan thành mây khói sinh bảo bảo cho cô ta. Nhưng rốt cuộc thì thế nào?!"

Đôi mắt Cảnh Tiểu Lang đỏ lên,

"Nguyệt, cậu nói đi?!"

"Muốn tớ phải làm sao để quên hết tất cả những tổn thương mà cô ta đã gây ra cho tớ!"

"Có phải chỉ có chết đi, mới có thể quên đi tất cả."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.