Lạc Thanh muốn rụt chân về, nhưng bị Laura dùng sức bắt lại.
"Đừng động!"
Ngón tay Laura nhẹ nhàng di chuyển qua lại bàn chân, chọc cô ngưa ngứa một trận, trong lòng xao động không thôi.
"Cô mau thả ra!" Không kềm được, Lạc Thanh đỏ mặt.
Laura giống như không nghe thấy vậy, nhẹ nhàng, từ từ, cho đến khi giúp cô mang đôi dép vào, mới ngẩng đầu lên.
"Em vốn đang yếu, đừng để bị lạnh." Nói xong, Laura đứng dậy, chìa tay phải ra.
"Đi, cùng đi ăn cơm nào!"
Lạc Thanh nhìn bàn tay cô, cúi đầu cắn môi, hơi nghiêng mặt đi.
"Vậy tôi xuống trước, em nhanh lên đó." Laura thu tay về, trên mặt vô sắc bước ra cửa.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, Lạc Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn bàn chân đang đi đôi dép của mình, trong lòng ngũ vị phức tạp.
"Đại tiểu thư, có khách." Quản gia Giessen một mực cung kính nói,
"Hửm?"
Tại cửa, là bóng người Giản Niên đang đứng thẳng tắp.
"Giản Niên?"
Laura nhíu mày, có chút không hiểu tại sao cô ấy không chào hỏi trước một tiếng mà đã chạy tới đây, lại nhìn vẻ mặt, hình như là đang rất sốt ruột.
"Laura, mau đưa Vô Tà kiếm cho tôi!"
Giản Niên không vòng vo, vài bước tiến đến trước người cô.
"Vô Tà kiếm?"
Laura tự lẩm bẩm, thong thả chuẩn bị chén dĩa trước bàn ăn.
Giessen gia gia vài lần muốn tới giúp đỡ, đều bị cô khoát tay từ chối.
"Tiểu Lang xảy ra chuyện! Phải dùng Vô Tà kiếm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478252/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.