Chương trước
Chương sau
Cảnh Tiểu Lang chớp mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Vô Tà đang chơi đùa trên giường. Cô run run đưa cánh tay, muốn chạm vào tiểu tử, nhưng đáy lòng lại có vẻ chột dạ. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa tin được, Kim Mao lại là con gái của cô.

Dù chị Trấp Thủy đã nói cô đã quên đi vài chuyện, còn bảo việc đó cũng không quan trọng. Nhưng trong đầu Cảnh Tiểu Lang lại loáng thoáng cảm thấy chuyện cô đã quên đi rất là quan trọng.

"Mẹ~"

Tiểu Vô Tà ngẩng đầu hướng Cảnh Tiểu Lang cười nói, cạnh bên khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền ngọt lịm.

Lỗ tai ngắn củn xù lông, cái đuôi dài thật to. Không sai, dáng dấp giống y mình khi còn bé nha.

"Cái đó..... Kim Mao..."

"À không... Vô Tà."

Cảnh Tiểu Lang ý thức được mình đã nói bậy, đầu lưỡi cũng đông cứng, nhẹ nhàng nói.

"Mẹ?"

Tiểu Vô Tà nghiêng đầu, nghi ngờ gọi tiếng mẹ.

"Em thật đúng là con gái của chị?"

"Bảo bảo của chị ư?"

Cảnh Tiểu Lang vẫn cảm thấy tất cả những chuyện này có chút ảo mộng, cảm giác ngủ một giấc tỉnh lại vợ con cũng đều đã có.

Con gái nhìn qua cũng sắp bốn năm tuổi rồi...

"Mẹ, mình cùng chơi đùa nhé!"

Tiểu Vô Tà trèo lên đùi Cảnh Tiểu lang, bàn tay nhỏ bé lôi kéo quần áo cô, kéo rồi lại kéo.

"Được..."

Cảnh Tiểu Lang ngơ ngác trả lời, nhưng cũng không có động tác khác.

"Tiểu Lang Lang?"

Nạp Lan Chỉ Thủy tiến vào, nhìn thấy chính là bộ dạng như vậy, toàn bộ thân người Tiểu Vô Tà treo trên người Cảnh Tiểu Lang, còn vẻ mặt Cảnh Tiểu Lang có chút đờ đẫn.

"Chị Trấp Thủy!"

Thấy Nạp Lan Chỉ Thủy tới, Cảnh Tiểu Lang lập tức đứng dậy, không chờ một giây, tiểu tử xém chút từ trên cổ cô té xuống.

"Cẩn thận!"

Nạp Lan Chỉ Thủy phản ứng, nhanh chóng tiến lên ôm lấy tiểu tử, Tiểu Vô Tà dường như cũng không ý thức được "nguy cơ" vừa rồi, còn haha cười chủ động choàng lên cổ Nạp Lan Chỉ Thủy, trong ngực cọ qua cọ lại, còn dùng cái miệng dính đầy nước miếng hôn lên gương mặt cô.

"Em xin lỗi..."

Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, vặn vẹo ngón tay, bất an nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy với tiểu tử.

"Tiểu Lang Lang, nàng có sao không?"

Nạp Lan Chỉ Thủy bế tiểu tử lên, rồi cầm tay cô, phát hiện lòng bàn tay Cảnh Tiểu Lang lạnh như băng.

"Chị Trấp Thủy... em xin lỗi..... em xém chút đã làm ngã bảo bảo."

Cảnh Tiểu Lang cắn môi, nước mắt vờn trong hốc mắt.

"Tiểu Lang Lang, không sao đâu!"

"Nàng xem bảo bảo vẫn nguyên vẹn ở chỗ này mà."

"Có đúng không, bảo bảo~"

Nạp Lan Chỉ Thủy nắm lấy bàn tay nhỏ bé thả vào tay Cảnh Tiểu Lang, tiểu tử thì hướng cô nở nụ cười.

"Mẹ~"

Vô Tà há miệng cười, muốn đưa tay sờ gương mặt cô.

"Chị Trấp Thủy, nó thật sự là bảo bảo của chúng ta ư?"

Cảnh Tiểu Lang lần nữa không xác định hỏi.

"Đương nhiên là phải, ngốc nghếch!"

Nạp Lan Chỉ Thủy ôm chầm lấy bả vai cô, ba người rúc vào nhau.

"Tiểu ngốc nghếch~ nó thật sự là bảo bảo của chúng ta~"

"Là hài tử nàng đã trăm cay nghìn đắng hạ sinh cho ta."

"Nhưng mà một chút em cũng không nhớ..."

Cảnh Tiểu Lang còn chưa nói xong, Nạp Lan Chỉ Thủy đã hôn cô.

"Ưhm....."

Con mắt Cảnh Tiểu Lang mở thật to.

"Tiểu ngốc nghếch~ nàng chỉ cần biết ba người chúng ta là một gia đình là được~"

"Dạ....."

Nhìn vào mắt Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang cảm thấy cơ thể và cả linh hồn mình dường như đều bị hút vào.

Chị Trấp Thủy đẹp như vậy, ôn nhu như vậy chỉ thuộc về một mình mình, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

"Khụ, khụ."

Ngoài cửa, Nguyệt hắng giọng, lộ ra nét mặt xin lỗi.

"Xin lỗi đã quấy rầy một nhà ba người các cậu đoàn tụ~"

"Chị tai nhọn?"

Cảnh Tiểu Lang lập tức chạy tới như làn gió, hướng về phía Nguyệt bên trái bóp một cái bên phải sờ một cái.

"Chị tai nhọn, em rất nhớ chị."

Cảnh Tiểu Lang chớp đôi mắt to.

"Khụ..... tôi cũng không muốn bị ai đó dùng vô tà kiếm xuyên lủng bụng luôn đâu..."

Nguyệt hướng Nạp Lan Chỉ Thủy cười khan hai tiếng.

"Không sao."

Nạp Lan Chỉ Thủy hào phóng nói, nhưng sự thật thì trong lòng vẫn hơi có vướng mắc chút xíu.

"Hôm nay tôi tới là muốn từ biệt các cậu, có thể tôi cần phải đi xa một chuyến." Nạp Lan Chỉ Thủy nhướng mi bước tới.

"Ngươi muốn rời đi?"

"Ừ." Nguyệt gật đầu.

"Nhìn thấy kết cục bây giờ của hai cậu tôi rất hài lòng, cũng là thời điểm mà tôi phải rời đi." Nguyệt thương cảm nói.

"Lưu lại không tốt hơn sao?"

"Huống hồ ta thấy Tiểu Lang Lang cũng hy vọng ngươi lưu lại."

"Cảm ơn." Nguyệt gật đầu.

"Nhưng tôi thật sự phải mau chóng rời khỏi, tôi có chuyện phải..."

"Là chuyện gì?" Sắc mặt Giản Niên âm trầm đi tới.

"Vậy cứ vậy đi nha."

Nguyệt hướng Nạp Lan Chỉ Thủy và Cảnh Tiểu Lang phất tay, chuẩn bị lướt qua người Giản Niên, lại bị cô ấy kéo tay lại.

"Cô ra đây với tôi!" Không cho cô đường sống từ chối, Giản Niên cường ngạnh kéo cô rời đi.

"Chị Trấp Thủy, có thể để chị tai nhọn đừng đi được không?"

Cảnh Tiểu Lang cầu khẩn nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Hì~ đừng lo, có người sẽ giúp chúng ta lưu cô ấy lại."

"Ngao ô~~!" Tiểu tử trong ngực đột nhiên kêu lên.

"Bảo bảo?"

Lần này Cảnh Tiểu Lang khẩn trương tiến lên ân cần hỏi.

"Con đói bụng~"

Tiểu tử há miệng, lộ ra hai cái răng nhọn bé xíu, hướng cả hai toét miệng cười.

"Cái đó là phải đút sữa cho nó phải không?" Cảnh Tiểu Lang yếu ớt hỏi.

"Đương nhiên không phải!" Nạp Lan Chỉ Thủy lúc này rống lên.

"Ô~ chị Trấp Thủy, chị thật hung dữ......" Cảnh Tiểu Lang che mặt.

"Ngoan nghe lời~ ta không phải hung dữ với nàng."

"Bảo bảo đã lớn rồi, không cần phải bú sữa mẹ."

Nói xong, lại hướng tiểu tử làm cái nháy mắt, vốn tiểu tử còn muốn nói bú sữa mẹ, nhưng khi thấy trong mắt mẹ mình lộ ra hung quang, lập tức bị dọa sợ yếm tiếng, nghiêng đầu trốn vào ngực Cảnh Tiểu Lang.

"Xem kìa, bảo bảo cũng ngượng ngùng~"

Nạp Lan Chỉ Thủy nói đường hoàng, nhưng Cảnh Tiểu Lang luôn cảm thấy là lạ, bởi vì thân người bảo bảo thỉnh thoảng như thể đang run rẩy.

Bên kia, Giản Niên kéo Nguyệt về phòng, hơn nữa còn khóa trái cửa. Xoay người, khoanh tay dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm cô.

"Cùng tôi về Shura giới, làm vương hậu của tôi."

"Cái....."

Vốn tưởng rằng Giản Niên là muốn cưỡng ép mình lưu lại, không ngờ tới cô ấy thế nhưng sẽ nói ra yêu cầu như vậy?!

"Hãy làm vương hậu của tôi!"

"Cách đây không lâu ba mẹ tôi đã đưa tin tới, cần tôi nhanh chóng sớm trở về thừa kế ngai vàng."

"Vậy thì liên quan gì tới tôi, đàn bà con gái muốn làm vương hậu của cô hẳn có cả đống mới phải."

Nguyệt dửng dưng nói, ánh mắt nhưng lại tránh né cô.

"Nhưng tôi chỉ muốn cô làm vương hậu của tôi." Giản Niên nghiêm túc nói.

"Xin lỗi, cảm ơn cô yêu thích tôi, nhưng tôi không có hứng thú." Nói xong, Nguyệt liền muốn rời đi.

"Đứng lại!" Giản Niên hô lên.

"Cô rốt cuộc muốn sao đây?"

"Nếu cô đã không thích tôi, thì tôi cũng với cô không có gì."

"Bây giờ lại muốn kêu làm vương hậu gì đó! Giản Niên, tôi nói cô biết lão nương không có thời gian làm càn với cô!"

Nguyệt nói một mạch như pháo từ châu, khiến Giản Niên cảm thấy có chút nhức đầu, cô chẳng qua chỉ nhấn mạnh một câu: "Tôi là nghiêm túc!"

"Nghiêm túc? Ha?"

"Giản Niên, cô nói tôi biết, đối với cái nghiêm túc mà cô nói là gì?" Nguyệt cười nhạt.

"Tôi con mẹ nó thích cô còn chưa đủ hay sao?" Giản Niên gầm thét.

"Không đủ, đương nhiên là không đủ."

"Giản Niên, thích có rất nhiều loại, việc phân ra như vậy là có tác dụng gì hả?"

Nguyệt không nghĩ sẽ dây dưa với cô nhiều thêm, thừa dịp cô cứng miệng ngớ ra, liền mở cửa nhanh chóng rời đi.

Đợi Giản Niên lấy lại tinh thần, thời điểm đuổi kịp ngoài cửa, lại thấy Nguyệt đứng chung với một tên đàn ông tóc ngắn, chuyện này không khỏi khiến cô nổi cơn thịnh nộ.

"Đây chính là lý do mà cô rời đi?"

"Cùng với tên đàn ông này?!"

"Ha! Nguyệt, cô hay lắm!"

"Tôi thật sự đã xem thường cô!"

"Nói gì mà không thể ở bên tôi, thật ra chính là muốn bỏ trốn với tên con hoang này!!"

Giản Niên không thể chịu đựng tất cả những việc này, cô cảm thấy như Nguyệt phản bội cô. Giờ phút này, lý trí của cô sớm đã không còn tồn tại một móng, cõi lòng bị sự ghen tỵ và dục vọng chiếm hữu làm của riêng lấp đầy. Vì vậy miệng nói không kiêng kỵ, cô chỉ vào tên đàn ông tóc ngắn.

"Chào~ Tôi tên A Lôi!"

Tên đàn ông tóc ngắn vốn đang muốn chào hỏi cô, lại bị cô một quyền đấm ngã.

"Nói cho anh biết, cổ chính là một người phụ nữ nát mà ai cũng đều có thể thượng!"

"Tôi lượm được đôi giày rách thì anh cũng vậy!!" -_-|||

"Câm miệng lại!!"

"Bốp" một tiếng, trên mặt Giản Niên gắng gượng bị một cái bạt tai. Nửa gương mặt lập tức sưng đỏ lên, đủ biết người ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn, đôi mắt đỏ au căm tức nhìn Giản Niên, cơ thịt trên gương mặt không ngừng run rẩy, cô thu hồi bàn tay run rẩy đang nâng cao của mình.

"Giản Niên... cô giỏi lắm....."

Nước mắt không chịu thua kém chảy xuống, cô kéo lê A Lôi đang nằm trên đất dậy, vội vàng chạy đi.

Giản Niên cũng không đuổi theo, cô ngơ ngác đứng tại chỗ. Cho đến khi lấy lại tinh thần, mới giật mình lời vừa rồi của mình có bao nhiên tổn thương người khác.

Nhắm mắt lại, tay phải cô nắm lại rất chặt, tiếng "răng rắc" của xương kêu vang.

"Tại sao cô không chịu nói rõ ràng với cậu ta vậy?"

A Lôi hoạt động cơ thịt trên miệng, đối với một quyền vừa rồi cũng không thèm để ý, hắn ngược lại bắt đầu lo lắng cho Nguyệt.

"Sau này không cho phép cậu nhắc đến cô ta!"

Nguyệt lau mắt, xác định nước mắt sẽ không tiếp tục chảy, mới ngẩng đầu khịt khịt cái mũi.

"Tôi về lại đây không phải vì để tìm người yêu!" Nguyệt trợn mắt nhìn A Lôi.

"Tôi nhìn ra được cậu ta vẫn là quan tâm đến cô..."

A Lôi vội vàng khoát tay, sau cái liếc mắt giết người của Nguyệt.

"Cậu chắc chắn Cự Môn còn sống? Hơn nữa còn được người cứu đi."

Trở lại chuyện chính, Nguyệt nghiêm mặt nói.

"Tôi có thể khẳng định, hành tung người đó tôi cũng đã truy ra được."

"Những người còn lại có tung tích không?"

"Thiên Đồng mở một trung tâm môi giới hôn nhân, làm ăn lên rất hừng hực. Tham Lang thì đang đợi sinh nở....." A Lôi ngừng một chút.

"Liêm Trinh thì làm công chức.... Thiên Tương thì làm minh tinh.... Thiên Phủ điệu con ở nhà... còn Vũ Khúc thì... nghe nói lúc trước bởi vì làm một vố in tiền giả nên đã vào tù..... để tôi nghĩ xem còn ai, Thiên Lương làm tu nữ... Thiên Cơ làm thẩm định....." Cả gương mặt Nguyệt đều tối sầm.

"Còn Thái Dương và Tử Vi?"

"Tử Vi... nghe nói đang điều hành tổ chức phản động gì đó, chuẩn bị liều mạng náo loạn một trận."

"Thái Dương thì trở thành thị trưởng."

"Tử Vi, hắn là muốn chết sao?"

"Ai dà! Cô cũng không phải không biết, Tử Vi với Thái Dương vốn luôn đối đầu, hai người bọn họ ai cũng không phục ai."

"Này không phải là liều mạng, mà là liều với Thái Dương."

"Đúng rồi, chỉ có Phá Quân là tôi không tìm được tung tích." A Lôi bỗng nhiên nói.

"Là không tìm được, hay là tìm không ra?" Nguyệt nhìn chằm chằm A Lôi.

"Không tìm được."

"Chuyện này tôi cũng thấy quái quái, nếu Thất Sát với Tham Lang cũng đãxuất hiện, Phá Quân khẳng định sẽ cách các cậu ấy không xa, theo lý thuyết hẳnsớm đã chạm mặt mới đúng." A Lôi gãi gãi sau ót.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.