Giản Niên hít mũi, một mình nằm trên sô pha trong phòng khách.
"Gặp quỷ!"
Cô dùng sức gõ lên sô pha, tâm trạng ảo não buồn chán.
Phải nói cô cũng không phải là một người đan xen tình cảm vào công việc, cô là một người có lý trí, vui mừng không hiện lên nét mặt. Chẳng qua vừa rồi, thời điểm cần cô lý trí nhất, thì lại con mẹ nó gặp quỷ chạy đâu mất rồi.
"Cái cô đáng chết đó!!" Giản Niên dứt khoát bật dậy, tự lẩm bẩm.
"Thích thì hãy đuổi theo~" Nạp Lan Chỉ Thủy đưa cho cô ly nước, tỏ ý cô tỉnh táo lại.
"Cảm ơn." Giản Niên bày ra bộ mặt thối, nhàn nhạt nói.
"Thật ra tình cảm tôi đối với cô ấy..... tôi cũng..." Giản Niên gãi đầu.
"Cô thích cô ấy không?"
"Tôi..." Giản Niên trầm ngâm một tiếng, bĩu môi.
"Thôi." Nạp Lan Chỉ Thủy vỗ đầu vai cô, từ bên người cô lướt qua.
"Nạp Lan." Giản Niên gọi cô lại.
"Ừ?"
"Tôi không biết liệu mình có phải đã yêu cô ấy rồi, nhưng khi cô ấy không có ở đây.... tôi thấy có chút nhớ cô ấy."
Thanh âm Giản Niên ngày càng thấp, cuối cùng vô lực rũ đầu xuống.
"Giản Niên, nếu sau này cô ấy vĩnh viễn biến mất, cô sẽ còn muốn cô ấy không?"
"Hả?!" Giản Niên sợ hãi nhìn cô.
"Tôi nói là thời gian của cô ấy có thể không còn nhiều nữa rồi." Suy nghĩ một chút, Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn là nói chân tướng mọi việc.
"Cô có ý gì?" Giản Niên đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478236/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.