Sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả trở về lại như lúc ban đầu.
Sáng sớm, Cảnh Tiểu Lang bị Nạp Lan Chỉ Thủy hôn tỉnh.
"Ô~ Chị Trấp Thủy~ nhột quá~"
Cảnh Tiểu Lang đẩy cô một cái, trở mình tiếp tục ngủ. Dẫu sao tối qua cả hai đã "chiến đấu" quá mức kịch liệt, thẳng đến lúc trời hừng sáng mới chấm dứt. Cả hai khôi phục lại toàn bộ ký ức của kiếp trước, đương nhiên là "chiến cuộc" sắc thu cũng sẽ bên tám lạng người nửa cân.
"Băng nhi, chị phát hiện ra việc mình có hôn em bao nhiêu cũng không thấy đủ~"
Nạp Lan Chỉ Thủy thuận tay ôm cô vào lòng, cảm giác da thịt dính lấy nhau khiến đầu óc cô thống khoái. Giờ phút này, cả hai đều trần truồng bên trong tấm chăn.
"Sát, đừng phá~ em thật sự rất mệt."
Cảnh Tiểu Lang như cũ vẫn nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng đè lại cái tay làm loạn.
"Băng nhi của chị thật đáng yêu~ có điều mới có bảy lần liền đã mệt đến vậy."
Nạp Lan Chỉ Thủy bắt được cánh tay cô, hôn liên tục lên mu bàn tay.
"Ô~~ thật muốn biến trở lại thành ngốc lang~"
Cảnh Tiểu Lang bỗng nhiên bắt đầu tính tình bộc phát.
"Sát~ chị không thương em chút nào hết." Bĩu môi, hai bên má Cảnh Tiểu Lang phồng lên.
"Haha~ vậy một đêm liền không dừng ở bảy lần nữa~" nhìn thấy đắc ý trong mắt cô, Cảnh Tiểu Lang một nửa tức giận một nửa nũng nịu đánh cô một cái.
"Sát, giống như lúc này thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478210/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.