"Cô muốn nhìn tôi như vậy tới bao giờ?"
Thanh âm Nguyệt thấp đến độ như tiếng muỗi kêu, sắc mặt có chút đỏ ửng.
Vốn cũng do đang yếu nên gương mặt trắng bệch sẵn, giờ phút này bởi vì có thêm chút thẹn thùng, mà khiến người ta càng sinh ra cảm giác trìu mến.
"Hửm?" Giản Niên bất tri bất giác nhìn ngây người.
"Cô." Lưu Nguyệt theo bản năng lại nắm chặt chăn hơn.
"Haha~"
"Không phải nói muốn gả cho tôi sao? Tại sao lại xấu hổ như vậy?"
Nổi lên tâm tình chọc ghẹo, Giản Niên đường hoàng leo lên giường. Ôm cả người Lưu Nguyệt cùng chăn vào lòng, hương thơm thản nhiên của cơ thể con gái xộc vào mũi cô. Chọc cho Giản Niên một trận tâm ý viên mãn, bất giác xích lại gần dùng mũi ngửi lấy một hơi.
Lưu Nguyệt thấy vậy càng sợ hãi hơn.
"Cô muốn làm gì?" Muốn thoát khỏi cái ôm trong ngực.
"Cô thơm quá~" Giản Niên đưa ra đầu lưỡi ác ý liếm gương mặt cô một chút.
"A!" Lưu Nguyệt muốn dùng cùi chỏ đẩy cô, bị cô một tay bắt được.
"Đừng cử động!" Giản Niên cố ý bày ra dáng vẻ uy hiếp.
"Bằng không tôi cũng không dám bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu~"
Uy hiếp lõa lồ, trong nháy mắt Lưu Nguyệt thở phì phò, gương mặt như cái bánh bao chiều.
"Cô khi dễ tôi." Giọng Lưu Nguyệt buồn buồn vang lên.
"Hắc~"
"Tôi còn nhớ người nào đó ngày đầu tiên mới đến đây mà đã muốn cường áp tôi rồi~" Giản Niên cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478202/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.