Ngô Trác Thăng ôm Song Nhi rời khỏi bữa tiệc. Phần còn lại giao cho người của anh giải quyết.
Cô vì sợ mà không nói gì, chỉ biết run rẩy trong lòng anh.
“Ngoan đừng sợ”- Anh trấn an.
Cô vẫn vậy.
Chết tiệt, lần trước đẩy xuống biển, lần này là đèn rơi xuống. Rốt cuộc là tên khốn nào làm chứ?
Anh đưa cô về nhà, bây giờ đưa cô đến bệnh viện anh lại sợ gặp chuyện gì mất.
Về nhà, anh xem cô có bị thương ở đâu không, lúc thấy chiếc đèn đó rơi xuống chỗ cô tim anh gần như muốn bay ra ngoài.
“Em có bị thương chỗ nào không? “- Ngô Trác Thăng vội hỏi.
Cô lắc đầu.
Anh thở nhẹ ra, may quá không sao.
“Thăng Thăng, em là người xấu sao? “- Cô đưa tay nắm áo anh hỏi, tại sao cứ hết lần đến lần khác cô luôn bị người ta giết chứ? Cô làm gì sai sao? Nếu cứ như vậy.. cô sợ mọi người sẽ bị thương vì mình mất.
(@Song: Thỏ xấu xa xấu xa!!!!)
Anh ôm cô, vỗ về:“Tiểu Bạch Thỏ của anh là người tốt, ngoan đừng suy nghĩ gì nhiều”
Anh biết cô suy nghĩ, áp lực về những việc về mấy hôm nay. Anh cũng không biết làm gì, kẻ nhắm đến cô anh tìm không ra là ai, nguy hiểm với cô còn rất nhiều, anh chỉ biết bên cạnh và bảo vệ. Còn về tâm lí của cô, anh cũng không biết làm sao cả...
Anh đỡ cô nằm xuống, kéo mền lên đắp cho cô. Bây giờ anh cần quay lại bữa tiệc kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-lang-bat-duoc-tieu-bach-tho-chua-18/1895384/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.