Kỳ thực, những điều này không quá khó để chấp nhận như nàng tưởng tưởng, thật sự không. Nàng thậm chí không hận hắn, chẳng qua chỉ là một tấm thân trong sạch, chẳng qua là chỉ một tội nghiệt trong mắt người đời, so với tình cảm bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, có lỗi gì là không thể tha thứ.
"Sa nhi, trí nhớ phải từ từ khôi phục, không thể nóng lòng." Lan phu nhân rót cho nàng một chén thuốc an thần, “ngươi uống một ít thuốc, nghỉ ngơi dưỡng thần một chút."
Hoán Sa đẩy chén thuốc ra, "Mẹ, ta muốn gặp... Vũ Văn Sở Thiên, ta có lời muốn nói với hắn, người biết hắn ở đâu không?"
"Hắn ở Thanh Ngưng tự, bây giờ ta liền phái người đi tìm hắn tới."
"Không cần, ta tự đi tìm hắn."
*******
Cổ tự ngàn năm trong bụi cây xanh, tường viện màu vàng hạnh, điện thờ màu xanh xám, mấy bụi cây bồ đề thật cao đứng thẳng bên cạnh tường viện xanh biếc, tuy đêm đã khuya, nhìn qua vẫn một màu xanh biếc
Một vị cao tăng biết được nàng cầu kiến, cố ý nghênh ra khỏi chùa cửa hỏi rõ ý đồ, nghe nàng muốn gặp Vũ Văn Sở Thiên, liền dùng lời nói dịu dàng từ chối khéo: "Vũ Văn thí chủ ở bên trong thanh tu, không tiện gặp khách, thí chủ xin trở về đi."
"Đại sư, ta là muội muội của hắn - Vũ Văn Lạc Trần, ta có mấy chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn, nói xong liền đi, sẽ không quấy rầy thanh tu của hắn."
Đại sư suy tư hồi lâu, cuối cùng cũng mời nàng vào hậu viện.
Tiếng mõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-khoi-mong-lac-giua-tran-ai/1076762/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.