Hôm nay, Lệ Linh xin bác sĩ cho Quang Minh xuất viện về nhà bởi vì anh đã quá ngán ngẩm với chiếc giường bệnh. Về nhà việc sinh hoạt, ăn uống, đi lại sẽ thoải mái hơn. Với lại, Quang Minh không muốn Lệ Linh vì mình mà vất vả ra vào bệnh viện, ăn uống qua loa. Mỗi lần nhìn thấy Lệ Linh ăn vội hộp cơm mua trước cổng bệnh viện, Quang Minh lại thấy mình có lỗi khi không chăm sóc cô tốt hơn.
Lệ Linh đỡ Quang Minh ngồi xuống ghế xô pha, do nằm quá lâu trên giường nên tamh thười chân anh đi lại khó khăn một chút nhưng theo bác sĩ nếu tập luyện thường xuyên thì một thời gian ngắn nữa sẽ đi lại bình thường.
Lệ Linh vừa xoay người định lấy những túi đồ mang vào trong thì bàn tay nhỏ bé của cô đã nằm trọn trong tay Quang Minh. Ánh mắt tình tứ, mật ngọt ngày nào đã trở lại khiến trái tim cô rộn ràng.
“Em ngồi xuống đây, anh có chuyện muốn nói.”
Lệ Linh bối rối ngồi xuống bên cạnh. Bỗng Quang minh choàng người ôm cô vào lòng. Khuôn mặt điển trai áp sát, làn hơi ấm áp phả vào mặt cô khiến đôi gò má của cô ửng hồng vì ngại ngùng. Cô đẩy nhẹ, miệng lí nhí.
“Anh kỳ ghê, ban ngày ban mặt lại trêu ghẹo con gái nhà lành.”
“Anh chỉ muốn ôm vợ một chút thôi mà, em không thích sao?”
“Không phải, chỉ là…”
Lời còn chưa dứt, bờ môi căng mọng của cô đã bị ai đó chiếm giữ, từng giây, từng phút, từng hơi thở cứ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476762/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.