Trở về nhà xuất bản, hắn trong lòng rất bất an. Hắn không nhận mình đã hối hận vì lòng tự tôn của hắn rất cao nhưng lý trí mách bảo hắn thực sự đã sai. Lệ Linh đã từng nói rất đúng, quan có đầu nợ có chủ, những kẻ đã làm sai nhất định sẽ phải trả giá.
Những việc hắn đã từng làm với Lệ Linh cứ lần lượt hiện về những kỷ niệm vui lẫn những chuyện buồn không thể nào xóa bỏ. Hắn vì hận thù mà mù quáng trách móc một cô gái vô tội. Nhưng hắn không thể nào hiểu nổi tại sao Lệ Linh đã biết sự thật này từ lâu nhưng vẫn giấu hắn phải chăng vì cô cũng rất hận hắn?
Bỗng hắn nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau, khi đó Lệ Linh rất ngại ngùng, khép nép còn hắn kể từ khi đó đã ước rằng giá như số phận sắp đặt cô ấy trong một gia đình khác thì tốt biết bao? Bao đêm hắn thức trắng suy nghĩ có nên trả thù vì hắn tin rằng đôi mắt ngây thơ, trong sáng và tâm hồn thuần khiết ấy đời này, kiếp này không thể là kẻ thù của hắn.
Hắn nghĩ đến người anh em Tấn Phong đã dứt áo ra đi để lại hắn cô độc chống chọi với cạm bẫy cuộc đời. Hơn thế nữa hắn lại đang bị lão Vĩnh Hà chèn ép và cả Kim Quý trở mặt muốn chia đôi nhà xuất bản. Khó khăn đang vây hãm hắn, ai rồi cũng rời xa hắn, hắn đau khổ, cô độc liệu có phải là quả báo?
Hắn úp mặt vào đôi bàn tay đã vấy máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476738/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.