Vẫn như mọi ngày, Lệ Linh thức dậy khi Tấn Phong còn đang ngủ say như một đứa trẻ. Dù đang ngủ nhưng nét mặt vẫn rất tươi và đôi môi như đang chúm chím nụ cười hạnh phúc. Lệ Linh lặng ngắm gương mặt này lần nữa rồi chợt buồn vì trước đây cô cũng đã từng tin, từng hy vọng vào một điều tương tự thế để rồi phải nhận lấy kết cục ê chề.
Lệ Linh đứng dậy, bước vào phòng tắm. Những giọt nước buổi sáng lạnh ngắt khiến tinh thần cô tỉnh táo khỏi những mộng tưởng. Cô nhận ra rằng mình đang sống trong hiện thực quá đỗi khắc nghiệt. Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống khóe môi mặn đắng như những ngày tháng đau khổ cô đang phải trải qua.
Tấn Phong thức dậy không thấy Lệ Linh bên cạnh, anh lo lắng nhưng rồi vui ngay bởi bàn tay nhỏ bé của cô vòng từ sau lưng tới ôm trọn cơ bụng săn chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa lên tấm lưng rộng lớn bình yên đến lạ. Cảm nhận được sự an toàn và ấm áp từ cô gái mình yêu, Tấn Phong khẽ cười nắm chặt tay cô, giữ như thế một lúc thật lâu.
Kể từ khi sinh ra, Tấn Phong là đứa kẻ bị bỏ rơi vì mẹ hắn chỉ người phụ nữ sống bám những người đàn ông giàu có, vợ con đề huề nhưng vẫn ham của lạ. Chưa từng có người phụ nữ cho hắn cảm giác an toàn như bây giờ. Hắn mỗi lúc lại càng đắm sâu trong cảm xúc được yêu thương, được tôn trọng và được nâng niu.
“Phố Huế” là tên của một nhà hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476726/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.