Một đêm nữa lại trôi qua ở một nơi xa lạ nhưng ấm áp tình người. Vẫn như hôm trước, Lệ Linh thức dậy từ sớm ra ngoài tập thể dục, hít chút không khí trong lành. Bỗng cô nghe ngoài cửa có tiếng ô tô xình xịch rồi dừng hẳn, tiếng những em bé reo lên rộn rã.
“Chị lớn về rồi! Mẹ ơi, chị lớn về rồi.”
Những đứa trẻ ở đây đều gọi bà An là mẹ bởi chúng từ khi bị bỏ rơi đã không còn mẹ của riêng mình mà chỉ có một người mẹ chung là viện trưởng.
Từ trong nhà bếp bà An nghe gọi liền hối hả gác lại nồi cháo đang nấu dở chạy ra. Bà lướt qua Lệ Linh nhưng hoàn toàn không để ý đến cô.
Ngoài cửa tiếng một cô gái trẻ vang lên vừa thân thiết, vừa vui mừng.
“Đây, quà của các em đây. Chị mua cho mỗi đứa một phần, các em chia nhau nhé ai cũng có phần hết không cần giành nhau.”
Một em gái nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đầy ngưỡng mộ cất giọng hỏi.
“Chị lớn đi đâu thế sao bấy lâu không về thăm, mẹ nhớ chị nhiều lắm? Mẹ ngày nào cũng nhắc đến chị.”
Cô gái cúi xuống nhẹ nhàng xoa lên mái tóc đen mượt cắt ngắn, đôi mắt to đen, đường nét sắc sảo bởi lối trang điểm đậm từ tốn trả lời.
“Chị ở thành phố rất bận nên không thể về thường xuyên, giờ chị sẽ vào gặp mẹ ngay đây. Em yên tâm nhé.”
Vừa nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô đã chạm phải gương mặt thân thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476714/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.