Hơn hai mươi năm về trước cũng trong một đêm mưa gió, trước cửa cô nhi viện vang lên tiếng khóc một đứa trẻ bị bỏ rơi. Viện trưởng An khi ấy đang ngồi trong phòng làm việc, bà đang cố gắng sắp xếp lại sổ sách ghi chép thu chi của cả tháng. Mấy tháng gần đây, cô nhi viện không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ của mạnh thường quân nào, nguồn quỹ đang dần cạn kiệt. Đã nhiều đêm bà suy nghĩ không biết phải làm thế nào để duy trì hoạt động của cô nhi viện trong thời gian sắp tới khi mà nguồn thu nhập duy nhất còn lại là chút vốn liếng riêng tư mà bà đã dành dụm nhiều năm.
Tiếng khóc mỗi lúc càng vang to, bà không kìm được mở cửa ra xem. Xung quanh chẳng có ai, chỉ có một đứa bé gái được gói trong chiếc khăn của bệnh viện dường như vừa mới chào đời. Trên làn da non nớt bắt đầu có những vết tím dường như trời lạnh quá khiến đứa trẻ bị nhiễm lạnh và ngày càng trở nên yếu ớt.
Bà An bế đứa bé vào trong chăm sóc, ủ ấm cho nó bằng vòng tay và sự ấm áp của trái tim người mẹ. Bà chăm chú quan sát đứa trẻ ngủ say bỗng khóe mắt cay xòe vì những giọt lệ không kìm được cứ thế trào ra.
Gương mặt trái xoan, bờ mi dài cong vút, khóe môi nhỏ xinh mềm mại dù đang ngủ nhưng vẫn khiến người ta say mê. Thoạt nhìn bà An đã cảm nhận được đứa trẻ đối với mình rất gần gũi, thân quen và quyến luyến vô cùng. Cả buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476713/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.