Một tuần làm việc thấm thoát trôi qua, Lệ Linh bắt đầu thích nghi với công việc của mình. Chị Hoa trưởng ban biên tập rất hài lòng với thái độ và năng lực làm việc của cô nhân viên mới này. Chị nở một nụ cười niềm nở như bao ngày khi gặp Lệ Linh ở cổng nhà xuất bản. Chị tiến lại gần đôi mắt ánh lên một tia nhìn trìu mến:
“Đi làm sớm thế em? Em ở gần đây hay sao mà hôm nào chị cũng thấy em đến từ sớm vậy?”
“Dạ, em đi xe buýt nên phải dậy sớm cho kịp chuyến chị ạ.”
Khuôn miệng xinh xắn của Lệ Linh khẽ nở một nụ cười tươi tắn. Một nụ cười thật khiến người ta chỉ muốn ngắm nhìn mãi. Chị Hoa lại tiếp lời:
“Sao em không đi xe máy cho tiện, đi xe buýt nhiều khi cũng vất vả lắm.”
“Dạ lúc đầu em cũng thấy không quen nhưng bây giờ ổn rồi chị.”
Lệ Linh lại nhoẻn miệng cười những lúc như thế nhìn cô mới đáng yêu làm sao. Chị Hoa cười vui vẻ rồi quay người bước đi, Lệ Linh cũng bước theo sau, họ vào văn phòng khi mọi người vẫn còn chưa đến.
Phòng làm việc rộng lớn được chia làm nhiều ô làm việc, mỗi nhân viên là chủ sở hữu của một ô. Lệ Linh khẽ lấy tấm ảnh cô chụp lúc tốt nghiệp được gắn trong khung đặt ở góc bên trái bàn làm việc. Chiếc lọ đựng bút khắc tên cô đã vỡ một miếng trên miệng được làm thủ công từ những que kem ghép lại như ai đó vừa đánh mất một phần hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476695/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.