“Ối! Huỵch!”
Nước văng tung toé ướt hết cả bộ cánh xinh đẹp của cô. Chiếc xe vừa chạy ngang qua đã làm nước tát lên người cô. Cô ngã quỵ xuống bên đường khi đang đi bộ từ trạm xe buýt về nhà. Cổ chân cô dường như bị trẹo nên đứng dậy rất khó khăn. Đôi chân mày chau lại, phải thừa nhận một điều rằng lúc giận nhìn cô cũng rất đáng yêu. Chiếc váy đã ướt ở phần dưới ngang gối, hai hàng cúc đã có một cái văng ra nên bớt đi phần duyên dáng. Đây là chiếc váy mà mẹ tặng nhân ngày sinh nhật, cô xem nó như món quà vô giá vậy mà giờ có một kẻ dở hơi nào đó đã làm cho món quà của cô hư hao, chẳng thể vẹn nguyên.
Chiếc xe hơi vừa làm cô ngã lùi lại rồi dừng hẳn trước mặt, một chàng trai trẻ tuổi cao tầm một mét tám, làn da trắng ngần, đôi mắt sáng nhưng đượm buồn sâu xa, vầng trán cao, mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu nho nhã đến bên cạnh:
“Cô gì ơi, cô có sao không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp như cơn gió mùa xuân phả nhẹ vào bầu trời mùa hè đang đỏ những vệt sáng hoàng hôn.
“Anh thấy tôi bây giờ có giống người không sao không?”
Cô đáp lại với tâm trạng của một người đang rất bực bội vì bỗng nhiên gặp chuyện xui xẻo. Cô không quan tâm anh là ai, anh như thế nào, cô chỉ biết rằng anh là người đã làm cô ngã và làm hỏng chiếc váy cô yêu thích nhất. Cô cứ thế ngồi phịch xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476694/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.