Hương vị trên người Hàn Trạc Thần cũng giống như con người ông ta,làm cho con người ta mê hoặc, khiến con người ta cảm giác được an ổn.
Tôi gối đầu lên khuỷu tay ông ấy, rất nhanh rơi vào giấc ngủ say,ngay cả trong mơ cũng xuất hiện ánh sáng mặt trời cùng với sự ấm áp.
Tôi mơ thấy mình và rất nhiều người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, cóngười trong gia đình của tôi, có Hàn Trạc Thần, còn có cả Tiểu Cảnh, mọi người ăn uống vui đùa với nhau…
Tôi nói với cha: “Cha, con có một giấc mơ rất đáng sợ, mơ thấy cha không cần con nữa, cha đừng bao giờ không cần con.”
Cha vuốt đầu tôi nói: “Khờ thật… Cha vĩnh viễn sẽ không bao giờ không cần con.”
Trong giấc mơ, tiếng nói của cha thật êm ái, giống như thanh âm dịu dàng mà uyển chuyển của Hàn Nhạc Thần.
Lúc tôi tỉnh lại từ trong mơ, trời vẫn còn chưa sáng, nhưng Hàn Trạc Thần đã không còn ở đó.
Tôi sờ cái gối, ngay cả chút dư âm ấm áp cũng không còn, tâm tý tôi bỗng lờ mờ tồn tại một loại cảm giác mất mát.
Nói cái gì là tin tưởng tôi, cuối cùng vẫn sẽ không ngủ cạnh tôi.
Người như ông ta không biết đã làm bao nhiêu chuyện trái với lươngtâm, tính cách đa nghi, luôn luôn nghĩ rằng mọi người trên toàn thế giới này muốn hại ông ta, bất kể đi đâu cũng phải có vệ sĩ đi cùng, ngay cảlúc đi ngủ, ngoài cửa phòng cũng đều phải có vệ sĩ luân phiên nhau đứnggác, bằng không ông ta căn bản sẽ không ngủ được.
Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-duong-cam/1265663/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.