Tần Hải thay đổi sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo, từ khi nào con trai của ông lại trở nên mềm lòng như vậy chứ? Mặt vẫn lạnh như băng nhưng lời nói vẫn trầm ấm ông đang cố gắng kìm nén cơn tức giận, khó chịu của mình, đặt tay lên vai của Tần Đình Danh không nhanh không chậm nói: “Đình Danh! Từ khi nào mà con lại trở thành một người dễ mềm lòng như vậy? Chẳng phải ba đã nói với con rồi sao người dễ mềm lòng, nhân từ thì sẽ không có cái kết cục tốt trong cái xã hội này đâu.”
Tần Đình Danh định mở miệng nói gì đó thì Tần Hải ngăn lại, ông tiếp tục cất giọng nói: “Con yên tâm ba sẽ không giết Đỗ Minh Ngạn đâu, con trai của ba không muốn thì ba sẽ không giết nhưng hiện tại ba không thể thả Đỗ Minh Ngạn ra được.”
Chỉ cần Tần Hải không giết Đỗ Minh Ngạn thì anh yên tâm rồi, sẽ có thời gian để cứu Đỗ Minh Ngạn ra, nếu như đổi lại là người khác hứa với Tần Đình Danh thì anh nhất định sẽ không tin nhưng đây là ba của anh một khi ông đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời, anh tin tưởng ba của mình.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Huệ Di khoác lên người trang phục công sở, chân vẫn còn bó bột đi đến Tần thị làm việc, cô muốn thu thập thông tin từ Tần Đình Danh, Đỗ Huệ Di nhân lúc anh chưa đến mà lẻn vào phòng làm việc của anh. Tiến đến bàn làm việc Đỗ Huệ Di đặt máy nghe lén dưới bàn, cô cũng đã nhờ Hà Lâm làm nhiễu camera nên sẽ không có bất kì ai biết chuyện này, cô nhanh chóng chống nạng đi ra ngoài quay trở về bàn làm việc của mình.
Một lúc sau, cánh cửa thang máy mở ra Tần Đình Danh bước ra với sắc mặt vô cùng tệ, nhìn thấy Đỗ Huệ Di anh tròn mắt kinh ngạc, đi nhanh đến hỏi cô: “Tiểu Di! Tại sao em lại đến đây? Chân của em vẫn chưa khỏi cơ mà.”
“Cả ngày ở nhà hoài cũng chán, em muốn đi làm lắm rồi, chân của em cũng đã bình phục lại rất nhiều rồi.” Đỗ Huệ Di cười hì hì, khẽ nói với anh: “Hơn nữa đi làm thì em lúc nào cũng có thể gặp được anh, không cần đợi đến chiều nữa.”
Tần Đình Danh bật cười, xoa xoa đầu của Đỗ Huệ Di, vốn dĩ tâm trạng của anh rất tệ nhưng vừa nhìn thấy cô liền tốt hơn hẳn, trở nên rất vui vẻ, ánh mắt nhìn cô vô cùng cưng chiều: “Em vui là được, nếu như thấy mệt thì em cứ vào phòng của anh nghỉ ngơi.”
Đỗ Huệ Di gật gật đầu, Tần Đình Danh đi vào phòng làm việc của mình, dáng vẻ đáng yêu của cô bây giờ anh nghĩ chắc hẳn cô vẫn chưa biết chuyện người bắt cóc Đỗ Minh Ngạn chính là ba của anh. Trước khi Đỗ Huệ Di biết chuyện anh phải cứu Đỗ Minh Ngạn ra.
Đến trưa, Đỗ Huệ Di nhìn thấy Tôn Nam đến anh khẽ gật đầu chào khi lướt ngang qua cô rồi đi vào trong phòng làm việc của Tần Đình Danh, cô đeo tai phone bắt đầu nghe xem Tần Đình Danh và Tôn Nam nói gì? Bên trong Tôn Nam cung kính chào Tần Đình Danh rồi nói: “Thiếu gia! Tôi đã tìm được nơi Đỗ Minh Ngạn bị giam giữ rồi ạ, là tầng hầm cũ.”
Tần Đình Danh lạnh lùng, ngữ điệu không mang một chút cảm xúc gì lên tiếng: “Tối nay tôi sẽ đến đó.”
“Tôi hiểu rồi ạ.” Chỉ một câu ngắn ngủi thôi Tôn Nam đã hiểu ý của Tần Đình Danh, Tôn Nam quay người rời đi sắp xếp.
Đỗ Huệ Di nghe hết được những gì mà anh và Tôn Nam nói, tối nay cô sẽ đi theo dõi anh chỉ cần có thể biết được nơi mà Đỗ Minh Ngạn bị bắt giữ thì cô sẽ có thể cứu anh của mình, đợi Tôn Nam bước vào thang máy, cô lấy điện thoại nhắn tin cho bọn người Lạc Thu Thủy, bảo bọn họ tối nay đến đón cô.
Tại một tầng hầm cũ tối đen như mực, Tần Hải cùng Lão Nghiêm đi vào bên trong, xung quanh có rất nhiều người canh gác, hệ thống an ninh vô cùng nghiêm ngặt, Đỗ Minh Ngạn bị trói cả hai tay và chân trên ghế, mắt, miệng cũng bị bịt lại, Tần Hải ngồi xuống đối diện với Đỗ Minh Ngạn, ông không nhanh không chậm cất giọng: “Tháo bịt mắt và khăn trong miệng của cậu ta ra đi.”
Thuộc hạ ngay lập tức tiến đến tháo đồ bịt mắt và khăn trong miệng của Đỗ Minh Ngạn ra, anh nhíu chặt đôi mày, đôi mắt do không được tiếp xúc với ánh sáng nên khi đột ngột mở ra anh vẫn chưa thích ứng được, hình ảnh người đàn ông ngồi trước mặt dần dần được hiện rõ Đỗ Minh Ngạn trợn trừng mắt, tuy đã hơn mười bốn năm trôi qua nhưng chỉ vừa nhìn anh đã nhận ra ngay người ngồi trước mặt của chính là Tần Hải, ông nhếch mép cười nhạt: “Nhìn rõ tôi là ai rồi chứ? Nếu đã nhìn rõ thì mau nói cho tôi biết sợi dây chuyền đang ở đâu?”
Đỗ Minh Ngạn cười lạnh một tiếng, dáng vẻ không một chút sợ hãi, ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt Tần Hải chậm rãi đáp trả: “Không ngờ lẩn tránh nhiều năm như vậy mà ông vẫn có thể tìm ra được tôi hơn nữa đến bây giờ ông vẫn chưa từ bỏ sợi dây chuyền nhỉ? Tần Hải! Tôi nói cho ông biết sợi dây chuyền không có ở chỗ của tôi, tôi đã hủy đó đi từ lâu rồi, ông có tìm như thế nào cũng vô dụng thôi.”
“Cậu đang đùa với tôi đó sao? Tôi dám chắc chắn rằng cậu vẫn chưa hủy sợi dây chuyền.” Tần Hải vắt chéo chân, đôi mày khẽ nâng lên nói với anh: “Nghe nói người mà cậu yêu quý nhất chính là em gái của mình, nếu bây giờ cậu không nói tung tích của sợi dây chuyền thì tôi không đảm bảo em gái của cậu không bị gì đâu đấy.”
Đỗ Minh Ngạn bỗng bật cười lớn, anh thừa biết Tần Hải vẫn chưa có tung tích gì về Đỗ Huệ Di cả, chẳng qua là chỉ muốn dọa anh mà thôi hơn nữa nếu cô thật sự xảy ra chuyện thì người cứu cô đầu tiên chính là Tần Đình Danh, Đỗ Minh Ngạn dửng dưng, ung dung đáp trả: “Ông đang dọa tôi đấy à? Ông nghĩ tôi sẽ sợ sao? Đúng như ông nói sợi dây chuyền sự thật là vẫn chưa bị hủy như vậy thì đã sao? Tôi nói cho ông biết cả đời này ông sẽ không bao giờ có được sợi dây chuyền đâu.”
Tần Hải đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với Đỗ Minh Ngạn rồi, ông vừa định cho thuộc hạ dạy dỗ anh thì bên ngoài có người đi vào khẽ nói với Lão Nghiêm, Lão Nghiêm nhận tin sau đó nhanh chóng khom người nói vào tai của Tần Hải: “Ông chủ! Thiếu gia đã phát hiện ra chỗ này rồi ạ.”
“Tin tức của Đình Danh càng ngày càng nhạy bén rồi đấy, mau đưa cậu ta đến nơi khác đi.” Tần Hải khá ngạc nhiên khi nghe Lão Nghiêm báo, ông đứng dậy ra lệnh cho thuộc hạ đưa Đỗ Minh Ngạn đến nơi khác rồi cùng Lão Nghiêm rời khỏi tầng hầm.
Tám giờ tối, Tần Đình Danh lái xe rời khỏi Tần gia, Hà Lâm vừa nhìn thấy xe của anh rời đi liền lái xe đi theo, bốn người đã đợi lâu lắm rồi chờ gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng Tần Đình Danh cũng đi, Hà Lâm cố gắng giữ khoảng cách để Tần Đình Danh không nghi ngờ. Lái xe gần nửa tiếng đồng hồ, Tần Đình Danh đã đến tầng hầm cũ, anh bước nhanh vào trong, Đỗ Huệ Di cùng Hà Lâm và chị em Lạc Thu Thủy ngồi trong chiếc xe cách đó không xa chờ đợi, quan sát tình hình. Rất nhanh bốn người đã nhìn thấy Tần Đình Danh đi ra ngoài với vẻ mặt khó coi, anh lên xe rời đi, Hà Lâm vội đuổi theo không ngờ Tần Đình Danh lại quay về Tần gia, Lạc Thu Thủy nhíu mày nghi hoặc lên tiếng:
“Kì lạ, tại sao Tần Đình Danh lại rời khỏi cái tầng hầm đó nhanh chóng đến như vậy? Không lẽ anh Minh Ngạn đã không còn ở trong đó nữa rồi sao?”
“Rất có khả năng là vậy, bây giờ chúng ta hãy đi về thôi, ngày mai tớ đến Tần thị làm việc sẽ điều tra rõ chuyện này.” Đỗ Huệ Di lên tiếng, cô cũng đã đoán ra được đôi chút khi thấy Tần Đình Danh bước ra khỏi tầng hầm với sắc mặt khó coi rồi.
Bên trong Tần gia, Tần Đình Danh tức giận vô cùng anh không ngờ tin tức của anh đã nhạy bén thế này rồi mà tin tức của Tần Hải còn nhạy bén hơn, nhanh đến mức khó tin, lần sau anh nhất định phải chú ý, cẩn thận hơn mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]