Tiếng chuông điện thoại đã khiến cho Đỗ Huệ Di giật mình, mất tập trung, liếc mắt thấy người gọi đến là Hà Lâm cô liền cầm điện thoại lên nghe, vừa alo một tiếng thì bên kia Hà Lâm đã cất tiếng nói, giọng nói gấp gáp, khẩn trương: “Có chuyện không hay rồi, người mà em cho tiền bảo cậu ta đi bán bản thiết kế cho công ty khác đã bị Tần Đình Danh phát hiện rồi, hiện tại cậu ta đang ở đồn cảnh sát, với tính cách của tên đó thì chắc chắn sẽ khai em ra là người đứng sau, anh muốn bịt miệng của cậu ta cũng không được bởi vì người của Tần gia đang ở đó.”
Trong lòng của Đỗ Huệ Di rất lo lắng không khác gì Hà Lâm nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, đáp lại: “Anh đừng hoảng, nếu như hắn thật sự khai ra em thì em sẽ tùy cơ ứng biến, em sẽ tự suy nghĩ cách tuyệt đối không nhận mình là người đứng sau.”
Hà Lâm không còn cách nào ngoại trừ tin Đỗ Huệ Di, anh thở dài một hơi rồi cúp máy, vẫn cố tìm cách để giúp cho cô. Đỗ Huệ Di nắm chặt điện thoại, cắn khóe môi của mình tuy nói như thế nhưng cô vẫn thấp thỏm, lo lắng nếu tên đó thật sự khai ra cô thì sao? Tần Đình Danh sẽ tin cô chứ?
Tan làm, Tần Đình Danh bước ra khỏi phòng làm việc đi về phía bàn làm việc của Đỗ Huệ Di, anh mỉm cười nắm tay cô, cất lời: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Đỗ Huệ Di khẽ gật đầu cùng Tần Đình Danh rời khỏi Tần thị, trên xe cứ cách vài giây cô cứ nhìn Tần Đình Danh dường như có điều gì đó muốn nói, anh cũng cảm nhận được chuyện này bèn lên tiếng hỏi cô: “Tiểu Di! Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
“Hả?” Cô giật mình, hai tay đan chặt vào nhau, môi mấp máy nói với anh: “Đình Danh! Em có một chuyện muốn hỏi anh, nếu như…nếu như một ngày nào đó anh phải đứng giữa sự lựa chọn giữa em và một người quan trọng đối với anh thì anh sẽ lựa chọn tin em hay tin người đó?”
Tần Đình Danh lái xe tấp vào lề rồi dừng lại, anh quay đầu sang nhìn Đỗ Huệ Di, chỉ một hành động này của anh đã khiến cho trong lòng của càng thấp thỏm, lo lắng không thôi. Tần Đình Danh nghe Đỗ Huệ Di hỏi như thế thì đoán được cô đã biết chuyện anh đã bắt được kẻ bán thiết kế, anh nhếch môi cười nhẹ, giơ tay lên vuốt tóc của cô ra phía sau, khẽ nói:
“Tất nhiên là anh tin em rồi, cho dù có xảy ra chuyện gì, ai nói gì thì anh cũng sẽ lựa chọn tin em, đối với anh em là quan trọng nhất.”
“Thật sao? Anh sẽ tin em vô điều kiện luôn sao? Bất kể đó có thể là một chuyện gì, anh cũng sẽ lựa chọn tin em?” Đỗ Huệ Di nghe Tần Đình Danh nói thế cũng vẫn còn nghi hoặc trong lòng, dù nói thế nào thì cô và anh cũng xa cách hơn mười bốn năm, cứ cho là bây giờ có mối quan hệ yêu đương nhưng cũng chỉ là gần đây mà thôi, việc tin tưởng như thế thật sự là một điều khó tin.
“Đúng, chỉ cần là lời em nói anh đều tin dù cho tất cả mọi người đều quay lưng không tin em nhưng anh vẫn sẽ tin em, tin em vô điều kiện.” Tần Đình Danh ôn nhu, dịu dàng đáp lại, anh sẽ chọn tin tưởng cô cho dù anh biết rõ cô đang lừa anh, đang cố muốn hại anh.
Ngay chính lúc này, những câu nói nhu tình, ánh mắt chứa đầy tình yêu dành cho Đỗ Huệ Di của Tần Đình Danh đã khiến cho cô lung lay, bỗng chốc không muốn trả thù nữa, cô muốn cùng anh sống những ngày tháng bình yên, êm đẹp.
Tần Đình Danh tiếp tục lái xe đi đến nhà hàng, đến nơi Đỗ Huệ Di chưa kịp bước chân vào thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, hai chữ Hà Lâm hiện lên trên màn hình điện thoại cô cười nhẹ lên tiếng nói với anh: “Anh hãy vào trong trước đi, em nói chuyện điện thoại xong sẽ vào trong ngay.”
Anh gật nhẹ đầu đi vào trước, Đỗ Huệ Di nghe máy: “Lại có tin tức gì mới sao?”
Bên kia, Hà Lâm cất giọng nói, lời nói mang đầy nghi hoặc: “Có người mới vừa đến báo cho anh biết, tên đó đã nhận hết mọi tội lỗi về mình, chuyện em là người đứng sau hay những chuyện liên quan khác một lời cũng không nói ra. Chuyện này chắc chắn là có vấn đề, với tính cách của cậu ta không thể chết một mình như vậy được.”
Tuy trong lòng Đỗ Huệ Di giống Hà Lâm nghi ngờ chuyện này có vấn đề nhưng niềm vui mừng vẫn chiếm nhiều hơn, bây giờ cô không cần biết trong chuyện này có uẩn khúc, vấn đề gì cô chỉ biết cô thoát rồi, yên tâm không còn lo lắng gì nữa: “Cảm ơn anh đã nói cho em biết chuyện này, có gì để tối nay em quay về Mộ gia chúng ta sẽ cùng bàn bạc sau, em đang đi ăn với Tần Đình Danh.”
“Được, em nhớ cẩn thận đừng để anh ta nghi ngờ chuyện gì.” Hà Lâm đáp lại trước khi cúp máy, anh vẫn không quên căn dặn cô nhớ cẩn thận từng chút một.
Đỗ Minh Ngạn đã ngồi trong xe đợi Đỗ Huệ Di hơn hai tiếng đồng hồ, chiếc xe của anh đỗ gần đó cách Mộ gia không xa, cuối cùng cũng đã đợi được cô quay về. Đỗ Huệ Di bước xuống từ xe của Tần Đình Danh, Đỗ Minh Ngạn đợi cho xe của Tần Đình Danh anh mới bước xuống tiến nhanh đến kéo lấy tay của Đỗ Huệ Di đi lên xe.
Đột ngột bị người khác kéo lên xe như thế Đỗ Huệ Di định hét lên, phản kháng lại thì nhận ra đó là Đỗ Minh Ngạn, cô khẽ chau mày hỏi anh: “Anh hai? Tại sao anh lại ở đây? Anh bất ngờ kéo em lên xe như thế xém chút nữa là em hét lên rồi.”
“Anh đến tìm em là có chuyện muốn nói.” Đỗ Minh Ngạn nói với Đỗ Huệ Di, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt của cô.
Đỗ Huệ Di tròn mắt nhìn anh rồi cất tiếng đáp lại, giọng nói mang vài phần nài nỉ, xin Đỗ Minh Ngạn: “Đúng lúc, em cũng có chuyện muốn nói với anh. Anh hai! Em không muốn trả thù Tần gia nữa, em đã suy nghĩ kĩ rồi, oan oan tương báo bao giờ mới dứt chứ? Nếu muốn trả thù cho ba thì chúng ta chỉ cần thu thập bằng chứng phạm tội của Tần Hải rồi tống ông ta vào tù là được rồi, đừng làm gì nữa có được không?” Suốt dọc đường quay trở về Mộ gia, Đỗ Huệ Di đã suy nghĩ kĩ lắm rồi, cô không muốn trả thù nữa, cô không muốn sau này bản thân mình phải đau đớn, hối hận càng không muốn nhìn Tần Đình Danh đau khổ.
Đỗ Minh Ngạn bỗng chòm người về phía của Đỗ Huệ Di, bấu chặt vào hai bả vai của cô, anh đang cố kìm nén cơn tức giận của mình, trừng mắt nói với cô: “Đỗ Huệ Di! Em đã quên ba của chúng ta đã chết như thế nào sao? Tống ông ta vào tù? Với thế lực của Tần Hải em nghĩ có thể tống ông ta vào tù được sao? Hơn nữa, đã hơn mười bốn năm trôi qua rồi còn bằng chứng nào để thu thập chứ? Em đừng có bị Tần Đình Danh lừa gạt nữa, tất cả mọi thứ đều là giả, em có chắc Tần Đình Danh cũng yêu em như em yêu anh ta không?” Nỗi lo lắng trong của Đỗ Minh Ngạn đã trở thành sự thật rồi, cô thật sự muốn buông bỏ chuyện trả thù.
“Em tin Đình Danh, em tin anh ấy cũng yêu em, anh ấy sẽ không bao giờ lừa gạt em.” Đỗ Huệ Di đáp trả với giọng điệu cứng rắn, chắc nịch, nếu Tần Đình Danh đã chọn tin tưởng cô vô điều kiện thì cô cũng sẽ chọn tin tưởng anh.
Đỗ Minh Ngạn tức tối, giận dữ quát lớn: “Em đúng là bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi, em có biết Tần gia đã…” Nói giữa chừng, Đỗ Minh Ngạn im lặng không nói nữa, không được nếu bây giờ anh nói ra thì chắc chắn sẽ chưa có thể khích cô được, ngược lại khi thấy cô đau lòng anh nhất định sẽ mềm lòng, chuyện này quả nhiên phải để cho Trịnh Xuyên nói, chỉ có ông ấy mới có thể khiến cho nỗi hận thù trong lòng của Đỗ Huệ Di sôi sục lên được: “Em hãy đi vào trong đi, anh muốn một mình bình tĩnh lại.”
Đỗ Huệ Di có hơi hoảng sợ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đỗ Minh Ngạn giận dữ, đáng sợ như thế, mở cửa xe bước xuống trước khi đi vào trong cô vẫn ngoáy đầu lại nhìn anh rồi mới bước vào trong Mộ gia. Đỗ Minh Ngạn cố giữ bình tĩnh lái xe đi, anh không thể mềm lòng nếu như mềm lòng thì mọi chuyện mà anh cố gắng bao năm nay sẽ tan thành mây khói, thù sẽ không bao giờ trả được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]