Tần Đình Danh và Đỗ Huệ Di mỗi người ngồi trên một xích đu ở công viên, Đỗ Huệ Di không kiềm được sự hiếu kì, tò mò trong lòng nữa bèn cất tiếng hỏi Tần Đình Danh: "Đình Danh! Anh bị làm sao thế? Chẳng phải lúc chiều vẫn còn bình thường sao, sao bây giờ trông anh tràn đầy tâm sự vậy?"
Anh cau môi cười nhàn nhạt, nhìn cô với ánh mắt vô cùng thâm tình, chậm rãi cất giọng nói: "Anh không bị sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ em nên đến gặp em thôi." Tần Đình Danh trầm ngâm, do dự một chút rồi hỏi cô: "Tiểu Di! Em có thể kể cho anh nghe về tai nạn năm xưa không? Nguyên nhân tại sao xe của ba em lại đột nhiên gặp tai nạn?"
Đỗ Huệ Di từ từ thay đổi sắc mặt, mày hơi chau lại, trong lòng bỗng dâng lên một sự nghi hoặc khó tả, chẳng lẽ anh đã biết chuyện gì rồi sao? Chắc là không, nếu như anh biết thì anh không thể nào bình tĩnh như thế được, cô trả lời nửa thật nửa giả: "Năm đó, gia đình em định đi chơi, đi trong đêm chính là muốn đến nơi là buổi sáng liền có thể đi chơi ngay luôn. Trên đường đi xe bỗng mất thắng ba em đành phải bẻ lái cho xe đâm vào tảng đá, lúc đó em bị văng ra khỏi xe may mắn thoát chết, anh của em cũng thế chỉ có ba em là không…"
Đôi mắt Tần Đình Danh rũ xuống, quả nhiên Đỗ Huệ Di không muốn nói thật cho anh biết, tuy trong lòng đã biết cô tiếp cận anh chính là trả thù nhưng anh vẫn thầm mang hy vọng rằng cô sẽ nói thật, sẽ mở lòng, tin tưởng, sẽ không trả thù nhưng rốt cuộc… "Vậy bây giờ em đã tìm được anh trai của em chưa? Nếu chưa thì anh sẽ giúp em tìm, có lẽ sẽ mau chóng tìm được anh trai em."
"Không cần đâu, em đã tìm suốt mười bốn năm rồi nhưng vẫn không có kết quả gì em sớm đã bỏ cuộc rồi." Đỗ Huệ Di tuyệt đối không thể để Tần Đình Danh điều tra Đỗ Minh Ngạn được với thế lực của anh chắc chắn sẽ biết Alan chính là Đỗ Minh Ngạn, đến lúc đó anh trai cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm cho dù người đó không phải anh nhưng không sớm thì muộn chuyện của Đỗ Minh Ngạn sẽ đến tai Tần Hải.
Tần Đình Danh chau mày với tính cách của Đỗ Huệ Di cho dù có bao lâu thì cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, chỉ có một khả năng là cô đã tìm được anh trai của mình rồi, anh vốn dĩ muốn hỏi thêm nữa nhưng thấy cô đã che giấu như thế anh cũng không hỏi nữa: "Thôi, cũng đã trễ lắm rồi em hãy đi về ngủ đi, anh cũng phải đi về đây."
Đỗ Huệ Di gật nhẹ đầu, hai người đứng dậy cùng nhau đi về Mộ gia. Trước khi lên xe lái đi, Tần Đình Danh nắm lấy tay của cô kéo ngược lại, anh ôm chặt cô vào lòng thì thầm nói: "Tiểu Di! Anh yêu em."
Lời nói dịu dàng, ôn nhu chứa đầy tình cảm của anh dành cho cô khiến cho cô cảm thấy xao xuyến, trong phút chốc không muốn trả thù nữa. Cứ như thế Đỗ Huệ Di đứng im ở đấy cho Tần Đình Danh ôm, gần năm phút trôi qua anh mới buông cô ra, chào tạm biệt rồi bước lên xe quay về.
Tần gia
Suốt một đêm, Tần Đình Danh không thể ngủ được trong đầu của anh cứ nghĩ mãi về chuyện Đỗ Huệ Di trả thù, đối với cô bây giờ không chỉ là tình yêu mà còn có sự áy náy, cắn rứt, đau lòng. Tần Đình Danh lấy từ trong ví của mình ra một tấm ảnh, đó là tấm ảnh lúc nhỏ của Đỗ Huệ Di, anh cầm giơ lên vừa ngắm vừa lẩm bẩm một mình: "Tiểu Di! Anh xin lỗi vì những chuyện mà ba anh đã gây ra cho em và gia đình, anh sẽ dùng tình yêu, tất cả những gì mà anh có để bù đắp cho em."
Đang làm việc, Đỗ Huệ Di nghe tiếng thang máy mở, theo phản xạ tự nhiên cô dừng công việc lại ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy Tôn Nam bước ra khỏi thang máy, dáng vẻ vội vàng, gấp gáp gõ cửa phòng làm việc của Tần Đình Danh, nghe giọng của Tần Đình Danh vọng ra Tôn Nam liền đẩy cửa đi nhanh vào bên trong.
Nét mặt của Tôn Nam vô cùng nghiêm trọng, đứng trước bàn làm việc của Tần Đình Danh, anh cất tiếng nói: "Thiếu gia! Tôi mới vừa phát hiện ra trong tập đoàn của thiếu gia có nội gián, người đó đã làm lộ tài liệu mật cho tập đoàn đối thủ biết, hơn nữa còn bán mẫu thiết kế cho bên đó bây giờ tập đoàn bọn họ đã tung ra sản phẩm trước rồi ạ."
Tần Đình Danh ngăn công việc, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mày nhíu lại, ngữ điệu điểm lạnh hỏi: "Là ai?" Chỉ hai chữ đã khiến cho bầu không khí trong căn phòng bỗng giảm xuống một cách đáng sợ.
Gương mặt Tôn Nam trở nên vặn vẹo khó coi, môi mấp máy trả lời: "Là...là Huệ Di tiểu thư thưa thiếu gia." Anh không dám nhìn thẳng vào Tần Đình Danh, tuy không dám nhìn nhưng anh biết ngay tại thời điểm này sắc mặt của Tần Đình Danh là vô cùng đáng sợ, lạnh lẽo, không biết thiếu gia của anh sẽ phản ứng như thế nào về chuyện này. Lúc đầu khi điều tra ra Tôn Nam cứ tưởng mình nhìn nhầm hay điều tra nhầm, anh thật sự không thể ngờ đến Đỗ Huệ Di lại làm như thế.
Tần Đình Danh im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng trả lời lại: "Cậu hãy âm thầm giải quyết đi tuyệt đối không được nói hay làm gì để cho Tiểu Di nghi ngờ, xem camera xem nếu người bán bản thiết kế là người khác thì bắt hắn giao cho cảnh sát, cậu phải khiến hắn nhận tội không được khai ra người đứng sau là Tiểu Di còn nếu cô ấy đích thân bán thì bỏ qua chuyện này." Anh dường như đã đoán trước được những chuyện này nhưng không ngờ lại đến nhanh như thế, dù cô có làm gì anh cũng sẽ bảo vệ cô mặc cho nó có làm hại đến anh hay không.
Tôn Nam sửng sốt đứng hình nửa phút, Tần Đình Danh điềm tĩnh đến lạ thường, nếu đổi lại nội gián là người khác e rằng chỉ trong tích tắc đã tiêu đời rồi, xem ra thiếu gia của anh đã bị tình yêu làm cho mờ mắt. Lúc trước chuyện của Tần thị Tần Đình Danh luôn đặt lên hàng đầu nhưng bây giờ vị trí ấy đã dành cho Đỗ Huệ Di, dung túng, bảo vệ cô đến mức không thể tin được, anh chỉ có thể gật đầu cung kính đáp: "Vâng."
Tập đoàn Trịnh thị
Đỗ Minh Ngạn đi vào phòng làm việc của Trịnh Xuyên, đứng trước bàn làm việc, anh lễ phép cất tiếng: "Chú gọi cháu lên đây là có chuyện gì không ạ?"
Trịnh Xuyên chuyển dời tầm mắt từ sấp tài liệu trên bàn sang nhìn Đỗ Minh Ngạn, nét mặt của ông càng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, ông không nhanh không chậm hỏi anh: "Minh Ngạn! Chú hỏi cháu, có phải Tiểu Di đã yêu Tần Đình Danh rồi không?" Vào hôm sinh nhật Trịnh Xuyên đã bắt gặp ánh mắt của Đỗ Huệ Di nhìn Tần Đình Danh tuy không quá rõ ràng nhưng đủ để ông thấy được cô cũng yêu Tần Đình Danh, hơn nữa tình yêu ấy càng ngày càng lớn dần.
Bây giờ Đỗ Minh Ngạn có muốn giấu giúp Đỗ Huệ Di cũng không được, anh chỉ có thể gật đầu thừa nhận với Trịnh Xuyên. Hơi thở của Trịnh Xuyên trở nên nặng nề hơn, đôi mắt sắc bén, kiên định, đầy quyết đoán, ông cất giọng nói với anh: "Minh Ngạn! Đến lúc cháu cần phải nói thân thế thật sự của Tiểu Di ra rồi, không thể chần chừ được nữa." Ông sợ nếu như không nói ngay bây giờ thì không chừng cô sẽ vì tình yêu mà từ bỏ việc trả thù mất.
Đỗ Minh Ngạn trợn mắt ngạc nhiên nhìn Trịnh Xuyên, chỉ việc Đỗ Tấn Trung bị Tần Hải hại chết đã là khiến Đỗ Huệ Di đau đớn lắm rồi nếu bây giờ nói ra thân thế thật sự của cô thì chẳng phải cô sẽ đau khổ tột cùng sao, anh không nhẫn tâm nhìn cô như thế. Trịnh Xuyên thấy Đỗ Minh Ngạn do dự không muốn nói ra sớm ông liền nói tiếp: "Chú biết cháu sợ Tiểu Di đau lòng nhưng đó chỉ là nhất thời, một thời gian Tiểu Di sẽ quên thôi, đối với cháu chuyện này cũng có. Nếu cháu không nói thì chú sẽ đích thân tìm gặp Tiểu Di để nói chuyện."
"Dạ không cần đâu ạ, cháu sẽ tự đi nói cho Tiểu Di biết, nếu không còn việc gì cháu xin phép ra ngoài trước đây ạ." Đỗ Minh Ngạn không thể để cho Trịnh Xuyên đi nói được như vậy chỉ khiến cho Đỗ Huệ Di càng thêm đau lòng, anh sẽ tìm cách nói cho cô biết sự thật để giảm nỗi đau trong lòng của cô. Thấy Trịnh Xuyên gật nhẹ đầu, anh quay người rời khỏi phòng làm việc với tâm trạng mông lung, rối bời và ão não.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]