Tần Đình Danh và Đỗ Huệ Di mỗi người ngồi trên một xích đu ở công viên, Đỗ Huệ Di không kiềm được sự hiếu kì, tò mò trong lòng nữa bèn cất tiếng hỏi Tần Đình Danh: "Đình Danh! Anh bị làm sao thế? Chẳng phải lúc chiều vẫn còn bình thường sao, sao bây giờ trông anh tràn đầy tâm sự vậy?"
Anh cau môi cười nhàn nhạt, nhìn cô với ánh mắt vô cùng thâm tình, chậm rãi cất giọng nói: "Anh không bị sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ em nên đến gặp em thôi." Tần Đình Danh trầm ngâm, do dự một chút rồi hỏi cô: "Tiểu Di! Em có thể kể cho anh nghe về tai nạn năm xưa không? Nguyên nhân tại sao xe của ba em lại đột nhiên gặp tai nạn?"
Đỗ Huệ Di từ từ thay đổi sắc mặt, mày hơi chau lại, trong lòng bỗng dâng lên một sự nghi hoặc khó tả, chẳng lẽ anh đã biết chuyện gì rồi sao? Chắc là không, nếu như anh biết thì anh không thể nào bình tĩnh như thế được, cô trả lời nửa thật nửa giả: "Năm đó, gia đình em định đi chơi, đi trong đêm chính là muốn đến nơi là buổi sáng liền có thể đi chơi ngay luôn. Trên đường đi xe bỗng mất thắng ba em đành phải bẻ lái cho xe đâm vào tảng đá, lúc đó em bị văng ra khỏi xe may mắn thoát chết, anh của em cũng thế chỉ có ba em là không…"
Đôi mắt Tần Đình Danh rũ xuống, quả nhiên Đỗ Huệ Di không muốn nói thật cho anh biết, tuy trong lòng đã biết cô tiếp cận anh chính là trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-day-chuyen-dinh-menh/2124647/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.