Ta tên Tiểu Lang, ta là một chú chó sói.
Còn tại sao tên của ta lại tùy tiện thế ư? Ta từng hỏi người cha là Lang Vương thương con bằng cả tính mạng rồi, nhưng ông chỉ trả lời mỗi hai chữ là “dễ đọc” chứ chẳng nói gì thêm.
Ta rất bất lực.
Ta rất tuyệt vọng.
Gần đây ta đang ở trong một quán xá ở kinh thành tên là Nam Phong Quán. Khi tên hòa thượng ngốc Tranh Nhược đó ăn mặc kín kẽ tới tìm ta, ta vẫn còn đang thong dong ăn hạt dưa.
Tranh Nhược ở trước mặt vẫn đang mắng ta, hắn ôm đầu sắc mặt đầy đau lòng.
Ta không nhịn được mà trả lời rằng: “Huynh trưởng nói ta ăn nhiều quá, chỉ có Nam Phong Quán này mới nuôi nổi ta nên ta mới đến đây xem thôi mà.”
Chuyện này không phải do ta bịa đâu. Sau khi ta ăn trộm đồ của huynh ấy một ngàn không trăm lẻ năm lần thì huynh trưởng đã nói như thế thật đấy.
Gương mặt trắng trẻo của Tranh Nhược bỗng ửng đỏ, như thể giây tiếp theo có thể chảy ra máu. Nhưng mà hắn vẫn đang giả vờ, chẳng biết là vì giận hay là vì sợ hãi trước bầu không khí của nơi này nữa.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi biết đây là nơi nào không?” Khi Tranh Nhược tức giận rất đáng yêu.
Nơi mà Tranh Nhược cũng biết thì sao ta không biết chứ.
Nhưng ta đến đây cũng đâu có định bán nghệ gì đâu, ta đến đây chỉ là vì được ăn cơm chùa thôi.
Nếu có người muốn quấy rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-con-co-long/2425321/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.