Lần thứ ba Tranh Nhược đến tìm ta, ta đang tìm một nơi trên giường mà ánh nắng có thể chiếu xuống để phơi bụng.
Khi Tranh Nhược đi vào, cái hắn nhìn thấy đầu tiên là một chú chó sói siêu lười đang nằm ngủ, đã thế còn thường dùng chân để gãi bụng.
Tranh Nhược nhíu mày nhìn thức ăn đã lạnh ngắt trên bàn, sau đó gọi ta dậy: “Sao lại không ăn cơm”
Ta y như một chú chó sói già tàn tật chẳng buồn mở mắt mà hờ hững trả lời: “Đồ ăn dở.”
Huynh trưởng là tên lừa đảo, huynh ấy lừa ta đến cái chỗ quỷ quái này. Khi ta về ta nhất định sẽ uống sạch đống rượu Thanh Mai mà huynh ấy cất giấu như của báu đó.
Ai ngờ một giây sau, ta bỗng nhiên bị Tranh Nhược véo tai, cơn đau khiến ta phải thốt lên gọi mẹ.
“Hòa thượng ngốc, ngươi bị điên sao? Mau thả tai ta ra!” Ta tức giận hét lên, nhưng tiếng kêu của ta không như tiếng sói kêu mà lại nghe như tiếng của một chú mèo con.
“Có ăn không?” Tranh Nhược nheo mắt.
Lúc này Tranh Nhược chẳng đáng yêu gì cả, hắn không hề giống chú cừu non nữa.
Vốn dĩ ta định học theo các anh hùng hảo hán trong sách là ưỡn ngực hất đầu nói với hắn một câu “không ăn”, nhưng thấy hắn thế này ta đã sợ hãi.
Ta bực bội gật đầu, nhìn Tranh Nhược cái rồi đi ăn cơm.
“Tranh Nhược.”
“Sao?”
“Thật ra ta cảm thấy ngươi ngon hơn cơm.”
Chắc hắn đã hoảng sợ trước ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-con-co-long/2425320/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.