Sứ giả nước Ba Tư đến nên các vị hoàng tử đều phải đến đại điện gặp mặt, là sủng vật của Cửu hoàng tử nên ta cũng đi theo.
Khi thấy Tranh Nhược giả trang thành sứ giả nước Ba Tư, trong lòng ta vô cùng bất ngờ.
Hắn dán thêm hai chòm râu và tóc giả. Khi Tranh Nhược nháy mắt với ta, ta cảm thấy rất ngạc nhiên.
Sau đó Tranh Nhược mới nói cho ta, hắn cố gắng lắm mới đánh cho tên sứ giả đó ngất được đấy.
Lúc này Cửu hoàng tử thấy Tranh Nhược chăm chú nhìn ta nên rất đắc ý: “Sao hả? Sủng vật của bổn hoàng tử đẹp không?”
Tranh Nhược gật đầu nói: “Rất xinh đẹp.”
Đương kim thánh thượng mặc một bộ đồ đen, tuy chẳng giận dữ nhưng khí thế uy nghiêm chẳng hề kém phụ vương của ta.
Chuyện khiến ta bất ngờ là tên hòa thượng ngốc Tranh Nhược cứ hở tí lại đỏ mặt này lại có thể chuyện trò với thánh tượng.
“Những yêu cầu mà bệ hạ đã nói, ta xin thay mặt cho Ba Tư đồng ý với ngài, nhưng ta có một yêu cầu.” Tranh Nhược chỉ ta: “Con sói này rất đẹp, ta thấy nó mà như thấy lại người bạn trước đây. Vì vậy ta mong bệ hạ ban nó cho ta.”
Đúng là người bạn trước đây mà!
Nghĩ đến việc ta có thể rời khỏi hoàng cung chán ngắt này, Tranh Nhược đúng là cục cưng của ta!
Nhưng giây tiếp theo, tâm trạng này tan tành trước sự xuất hiện đột ngột của sư phụ Tranh Nhược.
Khi ta nhìn thấy sư phụ của Tranh Nhược, cả người ta lập tức cảnh giác.
Thánh thượng cũng sợ hết hồn, không biết ông ta từ đâu ra.
Ta không thể ngờ được ông hòa thượng này có thể đuổi theo đến tận đây.
Ông ta đã ép ta đến mức này rồi mà còn không chịu bỏ qua, muốn đuổi tận giết tuyệt ta đúng không.
Chẳng trách ông chỉ có thể làm hòa thượng, là vì không cưới được vợ nên mới làm hòa thượng chứ gì!
Tranh Nhược thấy ông hòa thượng đó lần tràng hạt định mở pháp trận đối phó với ta thì sốt ruột, hắn che trước người ta và cởi râu tóc giả ra: “Sư phụ, đừng làm nó bị thương.”
Mấy người xung quanh thấy Tranh Nhược thì ngạc nhiên thốt lên: “Đây chẳng phải là Đại hoàng tử sao?”
Người đang trốn cũng vội vàng ló ra.
Đại hoàng tử?
Tranh Nhược là Đại hoàng tử?
Tên hòa thượng ngốc này là Đại hoàng tử đương triều ư?
Đây đúng là tiểu thuyết hoang đường nhất mà ta từng xem.
Sau này Tranh Nhược mới nói cho ta, khi còn bé hắn được hoàng đế cho ra khỏi cung để bảo vệ. Ai ngờ trên đường hộ tống thì người thi hành nhiệm vụ này bị ám sát, còn Tranh Nhược may mắn thoát được. Hắn đã phải lưu lạc rất lâu, rõ ràng ở kinh thành này nhưng không có cách nào để về cung.
Sau đó hắn được hoàng đế cho người tìm về.
Nhưng hắn không muốn về.
Vẫn cứ đi theo sư phụ.
Nhưng tất cả cũng không thể xóa bỏ được việc hòa thượng này muốn giết ta.
Lẽ nào lại thế? Bắt nạt sói đến mức này ư?
Lúc này Tranh Nhược không để ý đến việc phụ hoàng hỏi hắn có bằng lòng về không mà chăm chú nhìn sư phụ, hắn còn ôm chặt ta.
Đến tận khi… Ta nghĩ có khi mình sẽ chết trong tức tưởi vì bị Tranh Nhược ôm chặt quá.
“Tranh Nhược, con có nhớ lí do năm đó con xin ta nhận con làm đệ tử không?” Hòa thượng đó nhíu mày.
Tranh Nhược sững sờ, một lúc lâu sau mới nói: “Đệ tử vẫn nhớ…”
“Con nói với ta con phải đợi một chàng trai nên con không thể chết rồi xin ta thu nhận con. Chẳng lẽ bây giờ con đã quên chàng trai đó sao?”
“Đệ tử… không quên.” Ta chưa từng thấy Tranh Nhược như thế này bao giờ, hắn như chiếc cọc gỗ vô dụng chẳng còn chút sức sống nào.
Chàng trai? Chàng trai nào? Trừ ta ra, bên cạnh hắn còn có chàng trai khác sao?
Sau đó Tranh Nhược mới nói với ta, chàng trai đó là công tử con nhà giàu.
Tính tình của chàng trai đó lạ lùng lắm, cứ thích giả làm đứa bé ăn xin thôi.
Năm đó khi Tranh Nhược bị đưa ra khỏi hoàng cung rồi lưu lạc ở đây, thế nên hắn buộc phảiđi ăn xin.
Hắn sống nhờ tiền ăn xin, nhưng khi sắp chết đói thì may có vị công tử đó giúp đỡ.
Lúc đó vị công tử giả làm ăn mày còn cướp tiền của hắn, khi không cướp được thì hỏi hắn lén góp tiền để cưới vợ đúng không.
Nhưng mà công tử đó đã đoán đúng, khi đó Tiểu Tranh Nhược chỉ muốn cưới vị công tử đó thôi.
Tuy tính cách của vị công tử đó lạ lùng lắm, nhưng hắn có rất nhiều tiền và đã cứu giúp Tranh Nhược.
Trong mắt Tranh Nhược, ắt hẳn vị công tử đó giàu có lắm, muốn cưới hắn thì phải có rất nhiều sính lễ.
Nhưng sau đó vị công tử đó đi đâu mất rồi, Tranh Nhược không gặp lại người ta nữa.
Năm đó, Tranh Nhược từng sống trong cảnh giàu sang thì làm sao nhờ việc ăn xin để nuôi mình được, thế là hắn đã cầu xin vị sư phụ này nhận hắn làm đồ đệ, vừa để có cơm ăn vừa để sống tiếp mà gặp lại vị công tử đó.
Sau này khi Tranh Nhược nói những chuyện này cho ta nghe thì hắn cẩn thận lắm, rất sợ ta sẽ tức giận.
Nhưng khi biết mọi chuyện thì ta không nói gì cả, ta chỉ ôm chặt hắn thôi.