Hôm đó Tranh Nhược không thể ngăn sư phụ được, ta suýt bị đánh cho không bao giờ biến thành người được nữa.
Lúc mấu chốt, phụ vương xuất hiện đưa ta đi.
Sau khi tỉnh lại, ta mới biết những chuyện đã xảy ra trước đó.
Khi nghe huynh trưởng nói chuyện này ta chẳng có cảm giác gì cả, nhưng khi nghe thấy câu nói sau cùng, ta chỉ nhếch mép một cái.
Sớm không đến muộn không đến, phụ vương lại đến đúng lúc ta sắp đi dời, đây chẳng phải là một trò bỡn cợt tiêu biểu đó sao?
Nửa tháng trôi qua, ta không thể bình tĩnh nổi nữa: “Tranh Nhược đâu rồi? Hắn đi đâu?”
Sắc mặt phụ vương như kiểu “cuối cùng con cũng hỏi rồi”, ông thở dài: “Chắc là đi về với sư phụ nó rồi. Đi chuyến này có khi không thể nào quay lại được nữa.”
Câu nói sau cùng của phụ vương đã khiến lòng ta đau đớn.
Cánh cửa trong lòng ta như bị mở toang ra, gió lạnh ào ào thổi vào.
Sau khi phụ vương đi, ta không nhịn nổi mà bật khóc.
Ta thích Tranh Nhược, ngay từ đầu đã thích Tranh Nhược rồi.
Khi hắn còn là tên ăn mày ta đã thích hắn.
Ta từng cố ý ám chỉ mình quên hắn, nhưng đây cũng là vì ta quá nhớ hắn thôi.
Nhưng bây giờ hòa thượng ngốc Tranh Nhược không cần ta nữa.
Hắn đi về với sư phụ, lí do là vì thấy con sói ngốc này phiền phức sao…
Trước đây dù là chuyện gì Tranh Nhược cũng nghe theo ta cả. Lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-con-co-long/2425313/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.