Chân Noãn lắc đầu nguầy nguậy: “Không ạ! Vậy buồn lắm!” Cô nhớ đến lời nói lúc trước của Kỷ Pháp Lạp. “Trông như vậy rất si tình, rất rung động, nhưng em cảm thấy quá bi thương. Người ở lại… vô cùng khổ sở.”
Đội trưởng, tất cả mọi người đều nói anh phóng khoáng tự do, nhưng em luôn có cảm giác rằng anh đang rất khổ tâm.
“Nếu em chết, em hy vọng bạn trai mình sẽ vẫn tiến về phía trước, cho dù có quên mất em cũng không sao.”
Đội trưởng, em hy vọng anh hãy tiến về phía trước, có phải là em hay không đều không quan trọng, anh vui vẻ là tốt rồi.
Anh xoa đầu cô, cuối cùng không nói gì cả, vịn bả vai cô, đưa cô vào xe rồi đi vòng qua ghế lái.
Anh không dây dưa đề tài kia nhiều, nhanh chóng nói đến chuyện công việc: “Em nói không sai, lúc nạn nhân kia chết, A Thời đang có mặt ở hiện trường… Ngoại trừ chiếc nhẫn cưới trong miệng nạn nhân, trong túi áo của anh ta còn có chiếc nhẫn ngón út của đàn ông, em có ý kiến gì không?”
Đầu Chân Noãn rối như tơ vò, cô tự đấu tranh đầy căng thẳng: “Em à? Em cảm thấy đó là một chiếc nhẫn bình thường. Có lẽ nạn nhân tùy ý mua ở đâu đó, hoặc cũng có thể là trộm được. Đã cách nhiều năm như vậy, giá trị chứng cứ không lớn.”
“Thật sao?” Anh hỏi.
“Chỉ là cách nghĩ của em thôi, không quan trọng.” Cô khẩn trương, móc ngón tay vào nhau theo bản năng.
Ngôn Hàm không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/socrates-than-yeu/2009230/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.