Từ nhỏ Giang Vọng Hạ đã giỏi lấy đức phục người.
Trước 6 tuổi, có những đứa trẻ hàng xóm thường tụ tập lại nói những điều không hay, nói bé, nói ba nuôi, nói mẹ.
Không sao hết, bé sẽ ra tay.
Ỷ vào bản thân cao to, sức lực lớn, Tiểu Giang Vọng Hạ nghe họ nói một lần, sẽ lấy đức phục người một lần. Vì thế, không ít lần Giang Ngôn Nhất phải dẫn bé đi xin lỗi hàng xóm.
Tiểu Giang Vọng Hạ rất không phục.
Rõ ràng là họ nói xấu bé trước! Nếu họ không nói xấu bé, chắc chắn bé sẽ không đánh họ!
Giang Ngôn Nhất hơi đau đầu.
Chuyển nhà mấy lần, vẫn không giải quyết được vấn đề này.
Ông nói với Tiểu Giang Vọng Hạ: “Họ nói xấu con là không đúng, nhưng con đánh người cũng là không đúng. Hiện tại ba đang nói con đánh người là không đúng.”
“Ba không nói với con về những lời nói không hay của họ.”
Ông hỏi: “Tiểu Hạ, có phải con đánh người là không đúng không?”
Giang Vọng Hạ là một đứa trẻ thông minh, có thể nghe hiểu ba nói gì. Cho dù thế nào, hành vi đánh người là không đúng.
Bé miễn cưỡng đồng ý: “Đúng thật là con làm sai, đánh người quả thật không đúng.”
Bé sai rồi.
Lần sau bé vẫn dám.
Sau 6 tuổi, Tiểu Giang Vọng Hạ đến thành phố A, không có mấy đứa trẻ nói xấu bé, bé cũng không thể lấy đức phục người, có hơi thất vọng và chút xíu mất tự nhiên.
Nhưng không phải hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-that-ra-em-gai-toi-la-thien-kim-gia-/3549294/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.