Giang Vọng Hạ nói, cô sẽ nói chuyện này với nhà họ Kiều.
Giang Ngôn Nhất nói: “Được.”
Ông ngoại ruột của Kiều Mạn Mạn, ông ngoại trên danh nghĩa Giang Vọng Hạ gọi suốt 10 năm, Giang Vũ, thân thể không tốt lắm. Năm đó con gái nhỏ yêu thương nhất chạy trốn vì tình yêu, bỏ nhà đi, không đến hai ngày tóc bạc trắng đầu, bằng mắt thường có thể thấy già yếu đi rất nhiều.
Ông cụ năm đó 50 tuổi, nhìn qua giống như đã hơn 60 tuổi.
Giang Vũ năm nay 73 tuổi, theo dân gian, con số này là con số không may mắn.
Cân nhắc đến thân thể của ông cụ, Giang Ngôn Nhất thương lượng với nhà họ Giang tạm thời không nói cho ông cụ biết sự tồn tại của Kiều Mạn Mạn, lo lắng ông cụ bị kích thích.
Giang Vọng Hạ nói với ba mẹ sẽ cùng Kiều Mạn Mạn đến thăm ông ngoại.
Họ không có ý kiến gì.
Kiều Minh nói: “Có cần ba cùng hai con qua đó không? Đúng lúc mấy ngày nay ba đều rảnh.”
Giang Vọng Hạ ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Thân thể của ông ngoại không tốt, không thích hợp đón khách. Con và Kiều Mạn Mạn qua đó thôi là được rồi.”
Kiều Minh: “Vậy thì để Tiểu Tắc đưa hai đứa qua, hoặc là gọi chú Lý.”
Chú Lý xem như là quản gia của nhà họ Kiều. Có lúc ba mẹ Kiều và Kiều Tắc không rảnh đón Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn, đều nhờ chú ấy đảm nhận việc đưa đón hai cô chủ về nhà.
Giang Vọng Hạ đáp một tiếng: “Dạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-that-ra-em-gai-toi-la-thien-kim-gia-/3549293/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.