Chương trước
Chương sau


Giang Nhược Kiều cạn lời.
 
Cô cũng bất lực, cứ cảm giác Lục Dĩ Thành là người do ông trời cử xuống để trị mình, nếu không thì tại sao rất nhiều lần cô bị anh chặn họng, chẳng thốt nên được lời móc mỉa nào nhưng lại không thấy tức giận… Hai người nhìn nhau, vẫn là Lục Dĩ Thành phản ứng trước, cô bất chợt cảm thấy ảo não trong lòng: Là anh đã nghe nhầm, cô không định mua thêm cái khác.
 
Giang Nhược Kiều bất lực, sao Lục Dĩ Thành không bất lực được chứ.
 
Anh cũng thường cảm thấy mỗi lần ở trước mặt cô, phản ứng của anh lại không nhanh nhạy, mạch não cũng chẳng còn minh mẫn được mấy. Cả người dường như chậm chạp đi nhiều.
 
“Tôi xin lỗi.” Lục Dĩ Thành nhận lỗi trước theo thói quen.
 
Giang Nhược Kiều muốn thở dài, cuối cùng phát hiện không còn hơi để thở dài. Người này đúng là tới để trị cô mà. Cô giật mạnh thẻ tag trên chiếc áo một cách bạo lực.
 
Lục Tư Nghiên: “Wow!”
 
Khi mẹ mở bưu kiện cũng mạnh mẽ, gãy gọn như thế.
 
Giang Nhược Kiều mặc chiếc áo khoác màu trắng hồng lên. Quả thật cô rất hợp với màu này, số đo cũng phù hợp với cô, không lớn cũng không nhỏ, tay áo cũng vừa vặn. Sau khi mặc áo khoác vào, cô cảm thấy toàn thân ấm áp hơn nhiều, nét mặt của cô giãn ra. Giang Nhược Kiều nhìn qua Lục Dĩ Thành, muốn chuyển khoản cho anh.
 
Hình như anh biết cô định nói như thế nên đã lắc đầu: “Không cần trả cho tôi đâu.”
 
Bộ quần áo này là anh mua cho cô, cô cũng đâu biết.
 
Anh không có lý do để nhận khoản tiền ấy.
 
Giang Nhược Kiều: “…”
 
Khi tên ngốc này bướng lên thì đúng là rất cứng đầu. Có thể đoán ra, cho dù cô chuyển khoản Wechat cho anh, Lục Dĩ Thành cũng không thèm nhận lấy. Vì số tiền hơn bốn trăm tệ này quả thật cũng chẳng cần thiết, cô nhìn anh, quan sát từ đầu tới chân.
 
Lục Dĩ Thành chợt đứng thẳng người, dây thần kinh trở nên căng thẳng.
 
Hôm nay anh mặc chiếc áo hoodie màu xám đậm, phối với quần âu và giày thể thao.
 
Đồ của anh gần như chỉ có ba màu đen, trắng, xám này.
 
Phải nói chất lượng áo của anh rất tốt là lời nói trái lương tâm, cô nghi ngờ anh không biết cách phối đồ, chỉ cảm thấy mặc thoải mái thì mặc thôi. Cũng may nhan sắc và vóc người cao ráo của anh vẫn còn bày ra đó, dù phối đồ gì cũng thấy hợp, đủ khiến người khác nhìn vui tai vui mắt.
 
Lục Dĩ Thành biết cô đang đánh giá mình.
 
Anh thậm chí muốn cúi đầu xem thử hôm nay có phải mình ăn mặc dị hợm lắm không? Là đồ dơ hay giày bẩn?
 
Giang Nhược Kiều thầm nảy lên một ý nghĩ trong lòng: “Vậy được, có qua có lại mới toại lòng nhau. Cậu mua cho tôi cái áo bốn trăm năm mươi tám tệ, tôi cũng mua cho cậu cái áo bốn trăm năm mươi tám tệ. Có vẻ như gần đây có trung tâm mua sắm, đúng lúc đi dạo phố sẵn mua cho cậu một bộ luôn rồi hẵng đi ăn.”
 
Hoàn hảo!

 
Lục Dĩ Thành ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại thì lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, không cần, tôi có nhiều đồ lắm rồi.”
 
Giang Nhược Kiều: “Nhiều lắm ư?”
 
Nhiều chỗ nào chứ? Cô cũng sắp không biết cái chữ “nhiều lắm” này có nghĩa là gì…
 
Thấy Lục Dĩ Thành một mực từ chối, cô lên tiếng nói thẳng: “Dù gì, hoặc là tôi chuyển khoản cho cậu, hoặc là tôi đi mua đồ cho cậu, tự cậu chọn đi. Chọn một trong hai, bắt buộc phải chọn.”
 
Cần tiền hay cần quần áo?
 
Lục Dĩ Thành còn chưa trả lời, Lục Tư Nghiên kéo anh rồi trả lời thay: “Mua quần áo cho ba đi ạ!”
 
Giang Nhược Kiều híp mắt: “Vậy được thôi.”
 
Lục Dĩ Thành: “…”
 
Anh thật sự đã có đồ mặc, nhưng lời vừa đến miệng thì đã bị nuốt trở vào. Lục Dĩ Thành không cần tiền, cũng không muốn để cô mua quần áo cho mình, quá tốn kém. Thấy cô và Tư Nghiên đều rất hào hứng, anh cũng không đành lòng nói ra những lời mất hứng.
 
Nói là đi mua quần áo cho Lục Dĩ Thành, nhưng Giang Nhược Kiều vẫn đi thẳng lên lầu ba.
 
Đây không phải lỗi của mình, cô lẩm bẩm: “Trung tâm mua sắm đều bày trí như vậy. Lầu hai và lầu ba là đồ dành cho nữ, lầu bốn là đồ dành cho nam. Lên lầu bốn thì phải đi qua lầu ba.”
 
Lục Tư Nghiên nói: “Mẹ không cần giải thích mấy thứ này, con đã quen rồi.”
 
Thằng nhóc quay đầu liếc ba mình đang vịn tay thang lầu một: “Ba cũng sẽ quen thôi.”
 
Lục Dĩ Thành: “…”
 
Giang Nhược Kiều xoa mái tóc xoăn của Lục Tư Nghiên, sẵng giọng: “Con đúng là hiểu mẹ thật đấy. Nhưng con yên tâm, mẹ chỉ đi dạo một vòng thôi, không lâu lắm đâu.”
 
Cậu nhóc lại quay đầu sang nói với Lục Dĩ Thành: “Không lâu lắm đâu, cơ bản là khoảng một tiếng đồng hồ, ba phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
 
Giang Nhược Kiều cười: “Con đáng ghét quá đi mất!”
 
Thật ra cô cũng không muốn mua gì cả, nhưng dạo này rất nhiều mẫu mới được tung ra thị trường, cô chỉ ngắm tí thôi, giúp cửa hàng người ta tăng thêm nhân khí cũng đã công đức vô lượng.
 
Tuy ngoài miệng thì nói ‘Tôi sẽ không mua gì hết’, trên thực tế, Giang Nhược Kiều đã mua một cây lược đệm hơi, nến thơm hương hoa cỏ và một đôi dép lông nhung, cuối cùng bắt đầu chọn một chiếc mũ. Cô đứng trước kệ, lại thấy khó xử, không biết nên chọn cái nào, Giang Nhược Kiều quay sang nhìn hai anh chàng họ Lục.
 
Cô cầm một cái đội lên: “Đẹp không?”
 
Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên: “Đẹp.”

 
Cái từ “đẹp” hôm nay nói muốn mỏi cả miệng nhưng hiển nhiên vẫn phải nói rất nhiều lần.
 
Giang Nhược Kiều gật đầu, lại thay một cái khác rồi đội lên: “Cái này thì sao? Có đẹp không?”
 
“Đẹp.”
 
Cô lại không muốn mua hai cái nên hỏi lại: “Cái nào đội đẹp hơn?”
 
Lục Tư Nghiên: “…”
 
Cậu nhóc thà trở về làm bài tập do giáo viên giao thì hơn!
 
Lục Dĩ Thành: “…”
 
Đúng là làm khó người khác mà, cứ phải kêu họ nói ra, hai ba con đều có chung một cảm giác… Hình như hai cái này đều giống y hệt nhau, cơ bản không có điểm khác biệt, làm sao trả lời câu hỏi này đây!
 
Giang Nhược Kiều lườm họ một cái: “Ngốc chết được.”
 
Câu hỏi đơn giản như thế, họ lại tỏ ra như có chuyện liên quan đến sống chết không bằng.
 
Không thú vị, mất hứng.
 
Lúc này, có một cô gái xinh đẹp tóc xoăn đi ngang, nói với Giang Nhược Kiều: “Tôi cảm thấy cái này đẹp hơn, cảm giác hợp với tạo hình cho tóc và gương mặt. Cô có mặt trứng ngỗng, đội cái gì cũng ưa nhìn. Nhưng cái này hợp hơn, cũng ăn khớp với màu tóc của cô. Hơn nữa, mẫu này cùng khá hợp với mùa thu đông.”
 
Hai mắt của Giang Nhược Kiều sáng rỡ: “Đúng thật, cảm ơn cô nhé.”
 
Cô gái tóc xoăn nhoẻn miệng cười: “Những gì tôi nói cũng là lời thật lòng.”
 
Giang Nhược Kiều thích chí đi thanh toán.
 
Lục Dĩ Thành: “…”
 
Cuối cùng cô cũng hài lòng rời khỏi lầu ba, dẫn Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên lên lầu bốn.
 
Lầu ba và lầu bốn hình thành hai phía đối lập rõ rệt. Khu vực đồ nữ thì rất nhộn nhịp, cũng có rất nhiều người dạo phố. Khách hàng bên khu vực đồ nam tương đối ít hơn.
 
Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Thành đến cửa hàng kiểu này để mua quần áo.
 
Giang Nhược Kiều cũng không rành về đồ nam giới, lúc nãy cô tuỳ tiện tra trên mạng, đưa Lục Dĩ Thành tới một cửa hàng phù hợp với giới trẻ hơn, nhãn hiệu này có giá nhỉnh hơn các nhãn hiệu khác rất nhiều. Rõ ràng Lục Dĩ Thành hơi mất tự nhiên, Lục Tư Nghiên ngây ngô không biết gì, Giang Nhược Kiều trở thành người dẫn đầu. Cô đi vào cửa hàng mà không cần nhân viên bán hàng, đi thẳng tới một nơi. Đèn trong cửa hàng quần áo rất sáng, cô đứng tại đó chọn quần áo, còn Lục Tư Nghiên ngồi trên sô pha. Cậu bé đã mệt lả người nên muốn ngồi nghỉ ngơi một lát.

 
Lục Dĩ Thành đứng cách đó không xa, nhìn Giang Nhược Kiều nghiêm túc chọn quần áo giúp anh.
 
Nên hình dung cảm nhận ngay lúc này thế nào đây.
 
Anh không nói ra được.
 
Anh… cảm nhận được hạnh phúc.
 
Trên thực tế, đã rất lâu rất lâu rồi anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế, cứ cảm giác hạnh phúc thế này quá xa xỉ. Tuy nhiên, mỗi phút mỗi giây hiện giờ, từ xuất hiện đầu tiên trong đầu anh chính là từ này.
 
Cuối cùng, Giang Nhược Kiều chọn cho Lục Dĩ Thành hai bộ rồi nhét cho anh: “Cậu đi thử xem.”
 
Lục Dĩ Thành còn chưa kịp phản ứng lại.
 
Giang Nhược Kiều nghĩ anh chê bộ đồ đắt tiền, nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, nên cô đành hạ giọng nói: “Thử đồ cũng không mất tiền, cậu thử trước đi ạ.”
 
Lục Dĩ Thành: “Ừ.”
 
Vài phút sau, anh bước ra, Giang Nhược Kiều chọn cho anh một chiếc áo len có thể mặc bên ngoài.
 
Dưới ánh đèn, vóc người anh cao ráo, cô thấy chiếc áo len này đúng là rất hợp với anh.
 
Giang Nhược Kiều gật đầu: “Tôi chọn chiếc áo gió này cho cậu, cậu có thể mặc luôn vào xem thử hiệu quả thế nào.”
 
“Được.” Lục Dĩ Thành đi thay chiếc áo gió.
 
Nếu không phải tự bảo bản thân phải kiềm chế lại, Giang Nhược Kiều ước gì có thể huýt sáo một cái nữa kìa.
 
Cái gì mà con người dựa vào ăn mặc, hôm nay cô đúng là được mở rộng tầm mắt.
 
Mặc chiếc áo len này rồi khoác thêm chiếc áo gió này lên, giá trị nhan sắc của Lục Dĩ Thành tăng vọt. Ngay cả nhân viên bán hàng bên cạnh cũng điên cuồng tâng bốc mà chẳng thấy ngượng miệng: “Anh đẹp trai mặc cái này vào nhìn điển trai quá đi, còn đẹp hơn người phát ngôn của chúng tôi nữa. Đúng là giá treo quần áo trời sinh mà!”
 
Giang Nhược Kiều cũng cảm thấy như vậy.
 
Anh đúng là giá treo quần áo!
 
Còn đẹp hơn cả người phát ngôn đứng ngoài cửa nữa.
 
Dáng người của Lục Dĩ Thành cao ráo, đang ở độ tuổi hai mươi, chưa kể anh cũng có diện mạo nghiêm chỉnh. Hôm nay anh mặc áo len phối với áo gió, đó là kiểu đi trên phố sẽ được các tay săn ngôi sao đến bắt chuyện, khi tới trung tâm cũng sẽ bị người chụp rồi đăng video
 
Lục Dĩ Thành lại trở vào phòng thử đồ, thay bộ đồ ra. Anh vừa bước ra thì đã nghe nhân viên bán hàng đang chào hàng với Giang Nhược Kiều: “Anh đẹp trai mặc bộ này trông rất hợp, hôm nay có sự kiện đặc biệt, nếu mua hai cái, có thể được tặng một đôi tất đấy.”
 
“Được, tôi mua!” Giang Nhược Kiều nói.
 
Lục Dĩ Thành muốn nói lại thôi.
 
Lúc nãy trong phòng thử đồ, anh còn lén nhìn giá trên tag, áo gió hơn tám trăm tệ, áo len hơn ba trăm tệ.
 

Tổng cộng phải hơn một ngàn hai trăm tệ.
 
Không cần thiết, thật sự không cần thiết.
 
Anh muốn nói “Không cần đâu”, nhưng khi nhìn sang ánh mắt của Giang Nhược Kiều, anh lại nuốt mấy chữ này vào. Lục Dĩ Thành gật đầu “Được thôi”.
 
Khi Giang Nhược Kiều định cầm bộ đồ tới quầy thanh toán, cô chợt nhớ ra điều gì đó bèn gọi anh: “Khoan đã, cậu đi thử cái quần này nữa đi.”
 
Lục Dĩ Thành: Thật à… Không cần đâu…
 
Anh có quần, có rất nhiều quần, không có thiếu.
 
Giang Nhược Kiều: “Cậu thử đi mà.”
 
Lục Dĩ Thành nhìn cô một cái, vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
 
Anh vừa cầm cái quần kia đi vào phòng thử đồ, cô đã nhanh tay lẹ mắt nói với nhân viên bán hàng: “Mau. Thanh toán áo len và áo gió này, mau lên!”
 
Nhanh nhanh, dùng hết tốc độ chuyên nghiệp của mấy cô đi.
 
Nhân viên bán hàng ngầm hiểu trong lòng, nhanh chóng nói với thu ngân tại quầy một tiếng.
 
Đây là lần đầu tiên em gái thu ngân nhanh tay như vậy, Giang Nhược Kiều quét mã thanh toán xong, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Khoảng thời gian này, cô thật sự rất cảm ơn Lục Dĩ Thành.
 
Anh đúng là đã giúp cô rất nhiều khi bà ngoại nhập viện.
 
Về tình về lý, cô cũng không nên thờ ơ, quần áo cũng là tâm ý của cô mà.
 
Đợi Lục Dĩ Thành thay xong quần rồi đi ra, anh thấy Giang Nhược Kiều xách theo túi, anh còn gì không hiểu nữa sao?
 
Đây là kế điệu hổ ly sơn?
 
Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ nhìn cô.
 
Giang Nhược Kiều.
 
Anh rất muốn gọi cô một tiếng.
 
Giang Nhược Kiều, cậu đừng làm vậy.
 
Rõ ràng, vẻ mặt bất đắc dĩ của anh chọc cười Giang Nhược Kiều. Cô giống như tác chiến thành công, ngây thơ nghiêng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Thành rồi giơ ngón tay hình chữ V vô cùng hiếm thấy, rồi “Yeah~” với anh.
 
Cô đã thành công ~
 
Dù sao cô cũng đã thanh toán rồi~

 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.