Ngoài Lục Tư Nghiên ra thì cả Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều gặt hái được thành quả.
Cậu nhóc bĩu môi. Giang Nhược Kiều mới lên chức làm mẹ nên rất say sưa với việc cho con ăn diện. Cô và Lục Dĩ Thành ngầm hiểu rằng, Lục Dĩ Thành phụ trách việc ăn uống hằng ngày, còn Giang Nhược Kiều thì phụ trách ăn mặc của Lục Tư Nghiên. Có thể nói, hai người phân công công việc rất rõ ràng. Giang Nhược Kiều không dám để Lục Dĩ Thành đến chợ nông sản bán sỉ mua áo quần cho con trai mình. Lâu dần anh cũng hoàn toàn thôi có ý muốn đó nữa. Vì lần trước anh mua cho Lục Tư Nghiên một đôi tất đã bị Giang Nhược Kiều chê lên chê xuống.
Giang Nhược Kiều nhẹ nhàng vuốt má của Lục Tư Nghiên: “Đừng buồn. Mẹ đã mua cho con rất nhiều áo quần mùa thu, vẫn đang ship tới đây. Đảm bảo con sẽ là cậu bé dễ thương nhất trường mầm non.”
Lục Dĩ Thành không hiểu tâm ý lắm, anh nhắc nhở: “Thầy Hùng đã thống kê số đo ở trong nhóm, chắc sẽ thống nhất đặt mua đồng phục mùa thu. Ước chừng là gần như cả tuần đều phải mặc đồng phục.”
Trường mầm non Chong Chóng Lớn là vậy đấy.
Một năm thống nhất đặt đồng phục hai lần
Lần này đã đặt sẵn, đến mùa xuân là có thể mặc, mùa thu cũng mặc được, đến mùa đông thì thêm một chiếc áo như áo khoác gió ở bên ngoài.
Giang Nhược Kiều đã thấy qua ở trong nhóm, nhưng không đưa ra lời bình luận nào cả.
Trước kia, cô luôn cảm thấy ở trên đời này, không có bộ quần áo nào xấu hơn bộ đồng phục cấp một của mình. Mãi cho đến lần này, khi cô nhìn thấy bức ảnh mà thầy Hùng gửi vào trong nhóm phụ huynh lớp Lá ba.
Giang Nhược Kiều trừng mắt với Lục Dĩ Thành.
Quả nhiên, Lục Tư Nghiên bĩu môi.
Ý định ban đầu của Lục Dĩ Thành là muốn nhắc nhở Giang Nhược Kiều rằng, không nhất thiết phải mua áo quần cho Lục Tư Nghiên nhiều như thế.
Trẻ con lớn rất nhanh, áo quần mua năm nay thì năm sau đã ngắn hết cả.
Đáng tiếc là Giang Nhược Kiều tỏ ra ‘nước đổ lá khoai’.
Thấy Giang Nhược Kiều đã mệt nhừ khi ngồi xe trở về, nên sau khi ăn cơm xong, Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên đi, Giang Nhược Kiều cũng quay về ký túc xá. Lần này về, cô cảm thấy toàn thân đã nhẹ nhàng hơn. Về đến ký túc xá, cô nghêu ngao hát cả lúc đánh răng rửa mặt, gội đầu tắm rửa. Vân Giai thì lắng nghe chăm chú: Trời đất quỷ thần hột vịt lộn ơi! Hoa khôi phòng ký túc xá của họ đang hát “Mẹ tuyệt vời của con” cơ đấy!
Giang Nhược Kiều: “Mẹ tuyệt vời của con, tan ca trở về nhà, lao động vất vả cả ngày trời.”
Tại sao Giang Nhược Kiều lại đột nhiên ngâm nga bài hát này thế? Có phải dạo này đã chịu cú sốc nào không?
Trong một diễn biến khác, Lục Dĩ Thành cũng thật sự không bình thường hơn là mấy.
khi Lục Tư Nghiên đang đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh. Anh đi vào phòng ngủ, rón rén nhìn chiếc túi bị quăng trên ghế sô pha rồi đi đến đó, treo cả áo len lẫn áo gió lên như một bảo vật trân quý. Chưa kịp biểu lộ ra tâm trạng hài lòng thì sực nhớ ra gì đó, anh chau mày bước ra khỏi phòng, đi tìm khăn và lau sạch sẽ tấm ván ở dưới tủ quần áo, để bảo đảm vạt áo ở bên dưới của chiếc áo khoác gió không dính chút bụi bẩn nào.
Lục Tư Nghiên có thói quen đọc sách.
Trước khi ngủ, luôn chơi máy tính bảng Thiên Tài một lúc. Giang Nhược Kiều mua chiếc máy này về, Lục Dĩ Thành đã cài đặt để mỗi ngày chỉ chơi đúng mười lăm phút. Sau mười lăm phút, Lục Tư Nghiên sẽ ngoan ngoãn mở sách tranh ra. Tóm lại, thức trước khi đi ngủ, có rất nhiều thủ tục.
Nhưng hôm nay, bạn nhỏ Lục Tư Nghiên phát hiện ba mình hơi phân tâm.
Rõ ràng cậu bé hỏi một câu hỏi mà ba cậu lại không nghiêm túc lắng nghe, thực sự khiến người ta rất cáu.
Cuối cùng thì Lục Tư Nghiên cáu gắt cũng chìm vào giấc ngủ. Lục Dĩ Thành thở phào. Anh muốn trở dậy nhưng sợ làm con trai tỉnh giấc, nên sau khi nằm cứng đờ trên giường như vậy mười phút thì anh cũng thức dậy. Anh không đến phòng làm việc mở máy tính, cũng không đi ra bên ngoài uống nước, mà mở tủ quần áo ra, nhìn áo len và áo gió được treo ở bên trong thì vẻ mặt nghiêm túc trở nên trầm lắng.
Thời thơ ấu, vì hoàn cảnh nghèo khó, Lục Dĩ Thành sống nương tựa vào bà nội, nên anh luôn mặc áo quần cũ của bà con hoặc của mấy đứa trẻ hàng xóm.
Bà nội rất xem trọng ngày Tết Nguyên Đán. Vào mùng mười tháng chạp âm lịch, sẽ đưa anh ra chợ, ngoài việc mua nguyên liệu thực phẩm, bà sẽ mua cho anh một chiếc áo bông và quần bông mới sạp quần áo.
Bà nội sẽ treo áo quần mới mua của anh vào tủ quần áo, bảo với anh rằng, đêm giao thừa sẽ được mặc áo quần mới.
Suốt từ hôm mua quần áo mới đến đêm giao thừa, ngày nào anh cũng lặng lẽ mở tủ áo quần ra ngắm mấy bận.
Bây giờ anh đã có khả năng tự nuôi sống bản thân, cũng có thể cho mình một cuộc sống tốt, nhưng hôm nay đột nhiên nhớ đến tâm trạng khi đó.
Hình như vẫn giống vậy, mà hình như lại vui hơn lúc đó rất nhiều.
Cuối tháng mười, cuộc sống thanh bình và yên ổn
Cho đến một buổi sáng, Giang Nhược Kiều thức giấc và lướt qua giao diện theo thói quen, nhưng lại nhận được một tin tức chính thức. Thì ra, có người báo cáo cô và báo cáo đã được xác nhận. Tiếp theo, cô sẽ bị cấm trong vòng một tuần, vừa không thể bình luận vừa không thể đăng trạng thái, huống chi là đăng tải video. Lý do báo cáo rất nực cười và cũng rất mơ hồ. Giang Nhược Kiều liên hệ với chăm sóc khách hàng. Bộ phận chăm sóc khách hàng nói sẽ trả lời sau bảy mươi hai giờ, mà bảy mươi hai giờ tức là ba ngày.
Ba ngày đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.
Thật khó để Giang Nhược Kiều không nghi ngờ rằng, có người gây ra chuyện này.
Cô nghĩ, có lẽ người đó còn có hậu thuẫn, chỉ không biết lần này sẽ lấy tư cách gì bôi nhọ cô. Cô và Tưởng Diên đã chia tay, không phải vì tham phú phụ bần. Cô đã giải thích rõ ràng trong video trước, về công việc gì đã hỗ trợ bản thân có mức chi tiêu cao. Còn thế nào nữa? Giang Nhược Kiều suy đi nghĩ lại cũng chỉ có hai chuyện này. Đầu tiên là Tư Nghiên, nhưng cô tin có lẽ chuyện này khó mà moi ra được. Tuy nhiên, không thể không phòng bị. Chuyện thứ hai là quan hệ của cô và Lục Dĩ Thành.
Đúng như dự đoán. Buổi trưa, có blogger đăng bài nặc danh trên mạng. Người đó cũng có sức ảnh hưởng nhất định, chỉ qua hai giờ đồng hồ mà lượt chia sẻ và bình luận đã lên đến mười nghìn.
Người đăng bài nặc danh này nói rằng, có một cô gái nào đó được xưng danh là hoa khôi đại học, có số lượng người hâm mộ rất đông, chưa biết chừng trong tương lai sẽ bước chân vào giới giải trí. Tuy nhiên, đời sống riêng tư của cô gái này lại một lời khó nói hết. Điều khiến người ta khó chấp nhận nhất chính là trong chuyện tình cảm thì cô ta là người bắt cá hai tay, bỡn cợt cả hai người đàn ông. Hai người đàn ông kia vốn có quan hệ anh em thân thiết. Hiện giờ, cả hai đều bị cô ta khuấy đảo đến mức tuyệt giao. Đúng là hồng nhan họa thủy. Cô ta hiện giờ vừa tận hưởng việc bạn trai cũ theo đuổi mãnh liệt, vừa không từ chối cũng không đón nhận anh bạn thân của bạn trai cũ. Cặn bã đến mức khiến người ngoài cuộc cũng không chấp nhận được, thế nên mới có bài đăng này.
Giang Nhược Kiều: “…”
Tuy bài đăng được mã hóa, nhưng chẳng mấy chốc đã có người đoán ra là Giang Nhược Kiều
Có thể là dạo gần đây, giới giải trí quá yên ổn không có drama nào tử tế, đám đông hóng chuyện cũng quá nhàm chán, nên một chuyện không liên quan gì đến giới giải trí cũng thu hút sự chú ý và gây chấn động trong phạm vi nhỏ.
Giang Nhược Kiều: “Chết tiệt”
Thật ra trên diễn đàn của đại học A, đám sinh viên đang xem cũng rất kinh ngạc: Gì vậy trời? Đây là trò lên bài mãi mà không có ai đẩy lên xu hướng cũ rích còn gì? Giang cư mận thiếu drama để hóng à?
Có sinh viên ở đại học A đã bình luận trên Weibo: “Chúng tôi chưa bao giờ nói hoa khôi của trường bắt cá hai tay. Chắc chắn người đăng bài không phải là sinh viên trường chúng tôi. Chúng tôi buôn nát vụ dưa này rồi, được chưa? Tôn trọng chúng tôi một chút đi. Làm ơn khi bóc phốt hóng chuyện, có thể cẩn thận hơn được không?”
Giang Nhược Kiều luôn chú ý đến chuyện này, thực sự cũng dở khóc dở cười.
Chiêu này có tác dụng sao?
Dĩ nhiên là có tác dụng. Thời buổi này, người ta thích đăng bài sỉ vả lắm.
Cô rất muốn nói rằng cho dù cô bắt cá hai tay thì sao nào? Kể cả cô quyến rũ Lục Dĩ Thành thì sao nào?
Chuyện có lớn đến đâu cũng đáng để làm ầm lên thế không?
Còn nữa, trong các bình luận cũng nói cô đã yêu đương rất nhiều lần. Thì sao? Cô cản trở ai à? Pháp luật có văn bản quy định mỗi người chỉ có thể yêu đương một lần thôi không? Quá mức thì sẽ bị kết án phạt tiền ư?
Càng tỉnh táo như thế này, Giang Nhược Kiều càng cảm thấy châm biếm.
Nhìn đi, thực ra những chuyện này đều không có gì to tát, còn không được cho là một câu chuyện, nhưng nếu như tư bản muốn chỉnh đốn cô thì có thể dùng lý do buồn cười như vậy để vùi dập cô thành cát bụi.
Người ta không cần phải dùng đến thủ đoạn cao cấp nào cả.
Buổi chiều, Lục Dĩ Thành cũng nghe được chuyện này, nên vô cùng lo lắng gọi điện cho Giang Nhược Kiều.
Anh ngập ngừng trong điện thoại, nói mười câu mà vẫn chưa vào thẳng vấn đề chính. Vẫn là Giang Nhược Kiều nghe thấy phiền quá, mới nói: “Lục Dĩ Thành, rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì? Cậu không biết là tôi có bắt cá hai tay hay không à?”
Lục Dĩ Thành: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không có ý đó.”
Giang Nhược Kiều cười bất đắc dĩ: “Thế lúc thì cậu nói về thời tiết, lúc lại nói cái này, nói cái kia… Tóm lại là cậu muốn hỏi gì?”
Lục Dĩ Thành lại thở dài: “Tôi muốn hỏi, hiện giờ cậu có ổn không?”
Giang Nhược Kiều ngơ ngác, nắm chặt điện thoại. Sau vài giây im lặng hiếm hoi, cô mới nói: “Cậu muốn nói đến chuyện ở trên Weibo à? Tôi vẫn ổn, cùng lắm thì không cần tài khoản đó nữa. Sống ở trên đời khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm. Điều đáng tiếc duy nhất là có thể sẽ không được bình chọn làm sinh viên ưu tú vì chuyện này.”
Thứ cô hiện đang có không gì ngoài ý chí càng kiên định hơn mà thôi.
Có tệ lắm thì cũng giống như nguyên tác. Nhưng cô tin, cuối cùng bản thân trong nguyên tác cũng đứng lên được thì hiện giờ, sẽ không thể tồi tệ hơn được.
Vì biết trước tương lai, cô đã để bà ngoại phát hiện ra bệnh tình sớm hơn một năm so với nguyên tác. Ca phẫu thuật của bà ngoại cũng rất thành công. Cô đã rất mãn nguyện rồi, những chuyện còn lại…
Binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn thôi.
Huống hồ, đâu phải cô không hề chuẩn bị. Không biết những người cao ngạo, thích thao túng dư luận như bọn họ đã từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ bị nghiệp quật chưa? Giang Nhược Kiểu nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng sứt đầu mẻ trán của bọn họ. Chắc hẳn, họ cũng không ngờ, người mà theo họ thấy không hề có sức phản đòn, cũng có quân bài trong tay để quyết thắng thua với họ.
Nghe xong, Lục Dĩ Thành cũng trầm mặc.
Giữa đông đảo chúng sinh, anh hay cô đều quá nhỏ bé.
Cúp máy xong, Lục Dĩ Thành đến phòng làm việc, không phải làm việc, cũng không phải đọc sách mà là nghiêm túc xem từng video trên tài khoản của cô. Xem từ đầu đến cuối hết hai giờ đồng hồ. Màn đêm dần buông xuống, anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ. Bên ngoài là màn đêm đen kịt một màu.
Video của cô rất tâm huyết.
Người xem có thể nhận ra điều đó. Không hề cẩu thả mà mỗi một chi tiết đều có tâm.
Thực sự không cần tài khoản này nữa sao?
Tại sao vậy?
Cô đã làm điều gì sai ư?
Từ đầu đến cuối, cô chẳng làm gì sai cả. Vậy thì tại sao ân oán giữa ba người mà cuối cùng chỉ có mình cô đối diện với những chuyện không hay này?
Lục Dĩ Thành đã quyết định. Anh mở máy tính lên và đăng nhập vào diễn đàn, tự lập ra một topic:
[Xin chào, tôi là Lục Dĩ Thành.
Bạn học nào thấy chuyện bất bình, có Weibo với lượng người hâm mộ nhất định thì có thể giúp tôi chia sẻ bình luận vào bài đăng Weibo đó được không?
Rất xin lỗi. Tôi nghĩ rằng diễn đàn nên là nơi để mọi người dùng để thảo luận về cuộc sống học tập. Tôi chỉ không muốn người khác bị chỉ trích vì chuyện tình cảm cá nhân của tôi. Vì vậy, tôi xin chiếm dụng một chút thời gian và không gian của mọi người, cũng mong được thứ lỗi.
Vào học kỳ đầu của năm hai, bạn học Giang đã làm MC dẫn chương trình chào đón tân sinh viên, tôi được bạn bè kéo đến tham gia góp vui. Tại buổi tiệc chào mừng tân sinh viên là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Có lẽ tất cả bạn học từng xem buổi tiệc hôm đó đều sẽ nhớ tài hoa của bạn học Giang.
Tôi cũng vậy, hâm mộ và quý mến bạn học Giang.
Bạn học Giang là một người rất ưu tú, bất kể cuộc sống hay học tập đều rất nỗ lực và nghiêm túc. Nếu như vì tình cảm cá nhân của tôi mà gây ra phiền phức cho cô ấy, khiến những người không biết sự sau khi nghe được những tin đồn bịa đặt mà cố tình hiểu lầm cô ấy, tôi thật sự vô cùng xấu hổ. Nếu như nói ai là người cần bị phê phán, bị lên án vậy người đó nên là tôi.
Hy vọng mọi người đừng hiểu sai về cô ấy.
Chẳng qua tình yêu của tôi dành cho cô ấy quá đường đột. Có gì mọi người cứ trách tôi đây. Xin cảm ơn!]
Các bạn học vẫn còn ở trên diễn đàn đã bị sốc.
Phải biết rằng, trước đó Lục Dĩ Thành chỉ mang bữa sáng đến. Còn lần này, anh thẳng thắn công khai thừa nhận rằng anh thích Giang Nhược Kiều.
Hơn nữa, đã thích rất lâu rất lâu trước đó rồi. Chỉ cần tính thời gian sẽ biết, trước khi Giang Nhược Kiều quen Tưởng Diên thì Lục Dĩ Thành đã thích cô rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]