Chương trước
Chương sau
Thẩm Quang?

Vũ Văn Thành Đô bất giác cười khổ lần nữa.

Danh tiếng “Nhục Phi Tiên”, hắn đương nhiên đã được nghe nói.

Nhưng bởi vì Thẩm Quang một mực đi theo bên cạnh Lý Ngôn Khánh, rất ít khitriển lộ thân thủ. Sở dĩ lưu lại danh khí, chính là từ miệng Bùi ThụcAnh truyền ra năm đó. Vũ Văn Thành Đô đương nhiên không quá để ý, chorằng Thẩm Quang chẳng qua chỉ biết khoa chân múa tay. Nhưng bây giờ xemra…Vũ Văn Thành Đô cũng biết, hiện tại hắn muốn xông qua cửa sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Không nói đến có thể không chiến thắng Thẩm Quang, chodù có thể đánh thắng, nguyên khí của mình sẽ bị đại thương.

Phảibiết rằng, trong viện lúc này không chỉ có một mình Thẩm Quang. HùngKhoát Hải đang nhìn chằm chằm, Ngư Bách Nhân sau khi thanh trừ gia đinhtiền viện, cũng chầm chậm tiến tới. Ngoài ra, còn có tên tiểu sư đệ củaVũ Văn Thành Đô ở bên cạnh. Lý Ngôn Khánh được xưng là “Lý Vô Địch” hoàn toàn không phải nói suông.

Mặc dù Vũ Văn Thành Đô chưa từng giao thủ với Lý Ngôn Khánh, nhưng cũng biết bản thân Lý Ngôn Khánh kiêm chitrưởng mấy nhà. Hắn từng học Vô Hồi Thương và Tát Thủ Tiên của Ngư CâuLa, kế thừa thần xạ chi thuật của Trưởng Tôn Thịnh. Nếu như tính cả LýNgôn Khánh trước kia học qua Hàng Long Công và dẫn đạo dưỡng sinh thuật, coi như là đệ tử của Cáp Sĩ Kỳ và Tôn Tư Mạc, mặc dù không thể so vớiVũ Văn Thành Đô, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.

- Xem ra, Trịnh lang quân nhất định muốn giữ mỗ gia ở lại!

Lý Ngôn Khánh cười ha ha:

- Nếu Đại tướng quân chịu thúc thủ bó tay tại trận, bổn vương sẽ càng cao hứng hơn.

- Thúc thủ bó tay tại trận?

Vũ Văn Thành Đô cũng không nhịn được cười ha ha:

- Mỗ gia không biết, trên đời này có người nào đó, có thể khiến mỗ gia bó tay tại trận. Trịnh lang quân, muốn lưu mỗ gia lại, còn phải xem bảnlĩnh của ngươi.

Lời còn chưa dứt, Vũ Văn Thành Đô đã xoay người thoát ra, đánh tới hướng Lý Ngôn Khánh.

Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Hùng Khoát Hải vẫn hết sức cẩn thận.Thấy Vũ Văn Thành Đô đánh về phía Lý Ngôn Khánh, hắn không nói nhiều,vội vàng ngăn cản phía trước đường đi của Vũ Văn Thành Đô. Song phủ luân phiên khai mở, hung dữ bổ tới hướng Vũ Văn Thành Đô.

- Muốn động thủ với công tử nhà ta phải qua cửa ải này của lão tử.

Luận về hình thể, Hùng Khoát Hải sàn sàn như Vũ Văn Thành Đô.

Vũ Văn Thành Đô nào dám khinh thường, vội vàng tung roi đón đỡ. Hai ngườiđều là loại hảo hán trời sinh thần lực, tiên búa giao kích, tiếng vangkhông dứt. Lý Ngôn Khánh cười cười, cất bước đi xuống bậc cửa. Trên mặtđất trước tiền viện, máu chảy thành sông. Lý Ngôn Khánh đi qua chỗ haingười đang giao đấu, cũng không quay đầu lại, đi về phía cửa.

- Bách Nhân, triệu tập nhân thủ.

Đi theo ta đến hậu viện. Thẩm Quang, ngươi ở đây xem chừng, đừng để Đạihắc tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn…Về phần Vũ Văn Thành Đô, bất kể sinhtử!

Từ lúc biết được Vũ Văn Thành Đô ẩn thân tại phủ nha, Lý Ngôn Khánh đã làm ra kế hoạch chu đáo. Hắn biết, lần này cướp đoạtTuyên Hoá nằm ở chỗ bất ngờ. Cho dù trong thành Tuyên Hoá không có baonhiêu binh sĩ, nhất định cũng phải kết thúc trong thời gian nhanh nhất. Nếu không với danh vọng nhiều năm qua của Mạch Tử Trọng ở kinh doanhUng Châu, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mấu chốtcủa tốc chiến tốc thắng là phải hoàn toàn phân cách Vũ Văn Thành Đô,khiến cho Vũ Văn Thành Đô không cách nào thong dong chỉ huy, như vậyphòng vệ của toàn bộ phủ nha cũng theo đó mà tê liệt.

Nhưng bắt Vũ Văn Thành Đô dễ dàng như vậy sao?

Người này có dũng khí vạn người không đỡ được, có thể so sánh với Tây Sở Bá Vương năm đó.

Lý Ngôn Khánh cẩn thận tính toán, quyết định để Hùng Khoát Hải ra tay, quấn lấy Vũ Văn Thành Đô.

Luận về thân thủ, hai người đó sàn sàn như nhau.

Vũ Văn Thành Đô xuất thân danh môn, sư phụ là Ngư Câu La; còn Hùng KhoátHải trước kia xuất thân không chính quy, cũng không có thụ qua danh sưchỉ điểm, cho dù là Ngư Câu La của Nga Mi có truyền nghề một thời gian,chẳng qua cũng chỉ là chỉ điểm thoáng qua. Thứ nhất tinh lực lúc đó củaNgư Câu La chủ yếu đặt trên người Lý Ngôn Khánh. Thứ hai, bản thân NgưCâu La cũng không am hiểu búa rìu, không biết nên ra tay từ đâu.

Cho nên, khi chỉ điểm Hùng Khoát Hải, phần lớn cũng chỉ có thể chỉ điểmtrên diện rộng, còn đâu là dựa vào bản thân Hùng Khoát Hải suy xét.

Cũng may những năm gần đây, Hùng Khoát Hải đi theo Lý Ngôn Khánh chiến đấu ở Cao Ly, đấu với Dương Huyền Cảm, ngăn cản Ngõa Cương trại, giết Lý Mật. Chiến đấu liên tục, làm cho búa pháp của Hùng Khoát Hải không ngừngthành thục. Về kinh nghiệm, Hùng Khoát Hải chưa hẳn kém hơn Vũ Văn Thành Đô.

Hơn nữa, Hùng Khoát Hải suy nghĩ đơn thuần, không bị việcvặt quấn thân như Vũ Văn Thành Đô, khiến cho chênh lệch giữa hai ngườitheo đó mà co lại, quan trọng nhất, Hùng Khoát Hải dùng thân đồng tử tuluyện Hỗn Nguyên Cầu, phát triển từng bước.

Vũ Văn Thành Đô trước kia cũng là nhân vật phong lưu phóng khoáng, mặc dù tu hành tương đốisớm, nhưng nền tảng đơn thuần, chưa hẳn có thể thắng được Hùng KhoátHải. Nếu so sánh, Hùng Khoát Hải và Vũ Văn Thành Đô cũng tương đương như nhau.

Vũ Văn Thành Đô đã qua tuổi ba mươi, thân thể từ từ bắtđầu đi xuống; còn Hùng Khoát Hải vừa mới 27 - 28 tuổi, đang đứng ở trạng thái đỉnh phong. Một người vừa mới bắt đầu xuống dốc, một người đangkhông ngừng phát triển, nếu cứ như vậy, Hùng Khoát Hải cũng có sáu phầnchiến thắng, chỉ là vừa rồi trong tích tắc Vũ Văn Thành Đô đánh chết Ngư Thiên Nhân, khiến Lý Ngôn Khánh cũng giật mình, vì vậy hắn mới lưu lạiThẩm Quang, đồng thời gọi Ngư Bách Nhân, mang người trùng kích về hướnghậu viện.

Nếu dùng kỹ xảo đọ sức, Thẩm Quang sợ rằng hơn Vũ VănThành Đô một bậc, đương nhiên nếu hai người giao phong trên chiếntrường, Thẩm Quang chắc chắn sẽ chết, nhưng hiện tại là trong sân vườnchật hẹp, Thẩm Quang rõ ràng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Hắn ở một bênquan sát cuộc chiến, có thể khiến Vũ Văn Thành Đô cảm thấy vô cùng áplực.

Đồng thời Lý Ngôn Khánh công kích hậu viện, cũng sẽ làm phân tán tinh thần của Vũ Văn Thành Đô. Với suy luận này, Hùng Khoát Hảingược lại chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, về phần binh khí… Lý Ngôn Khánhcũng không phải thiện nam tín nữ gì cả, thừa dịp ngươi khó sẽ lấy mạngngươi. Hắn sẽ không cho Vũ Văn Thành Đô bất cứ cơ hội nào, dù sao đây là chiến tranh, không phải luận bàn trao đổi, làm gì có chuyện công bằnggì đó?

Nhớ lại năm đó, khi hắn lần đầu nhìn thấy Vũ Văn Thành Đô, trong lòng đầy nơm nớp lo sợ, đơn giản là vì lúc ấy Vũ Văn Thành Đô đại diện cho triều đình, còn hắn ôm tâm tư xấu xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.