Hắn nhìn trộm sang hai bên, thấy Hùng Khoát Hải đứng bên ngoài mười bước đang nhìn chằm chằm. Còn ở trước cửa, có một gã đại hán khôi ngô cầmroi đứng. Hắn giật mình, đột nhiên hỏi:
- Ngươi biết ta?
Đại hán cầm roi cười nói:
- Năm đó khi Đại tướng quân là môn hạ học nghệ của lão gia nhà ta, tiểu nhân từng gặp Đại tướng quân.
Trái tim khẽ co thắt, ánh mắt Vũ Văn Thành Đô lập tức toát ra vẻ kinh ngạc.
- Ngươi là…
- Đại tướng quân bận bịu nhiều việc nên quên rồi, tiểu nhân là Ngư Thiên Nhân, bái kiến Đại tướng quân.
Ngư Thiên Nhân!
Vũ Văn Thành Đô hé miệng thấp giọng hô, nhưng lập tức lộ ra vẻ thư thái.
Hắn nhìn Ngư Thiên Nhân, lại nhìn Lý Ngôn Khánh.
- Nói như vậy, năm đó Ngư gia đào tẩu khỏi Lạc Dương, sợ rằng cũng là tác phẩm của Trịnh lang quân.
- Nếu không có Trịnh lang quân, Ngư gia sớm đã diệt môn.
Trong mắt Ngư Thiên Nhân toát ra sát ý khiến người ta sợ hãi, dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Ngư gia mai danh ẩn tích tám năm, may mắn được Vương gia ân trọng,khiến cho Ngư gia ta có thể lại thấy ánh mặt trời. Thiếu gia nhà tanhờ ta chuyển lời với Đại tướng quân: năm đó Đại tướng quân khoanh tayđứng nhìn, hôm nay cũng đừng trách Ngư gia ta không niệm tình xưa.
Thở hắt ra một hơi, Vũ Văn Thành Đô cầm đao, chắp tay, cúi đầu về hướng Lý Ngôn Khánh.
- Năm đó ân sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2966222/quyen-9-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.