Cho nên, ta phải để Lý Mật biết rõ, ta vô tình nhúng tay vào tranh đấu giữa hai người bọn họ, chỉ có như thế, hai người bọn họ mới có thể càng đấu hung hãn hơn.
- Nhân Tắc.
- Vâng
- Truyền mệnh lệnh của ta, các huynh đệ từ hôm nay trở đi, có thể thao diễn, có thể tự do xuất nhập quân doanh nhưng có một điểm là không được gây chuyện sinh sự.
Vương Nhân Tắc khẽ giật mình.
- Ý tứ của thúc phụ là….
Vương Thế Sung mỉm cười.
- Ta muốn cho Lý Ngôn Khánh ngày đêm chờ đợi viện quân mà không được, ta muốn cho Lý Mật yên tâm can đảm công kích Hắc Thạch quan.
- Chất nhi rõ rồi, xin lập tức đi sắp xếp.
Vương Nhân Tắc vội vàng chắp tay tuân mệnh, quay người đi ra khỏi lều.
Vương Thế Sung dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua thanh kiếm, phảng phất tự nhủ:
- Lý Ngôn Khánh, tiểu nhi, ta xem lần này ngươi tranh đấu với ta như thế nào?
Nói xong, hắn đưa tay bổ một kiếm xuống chiếc bàn dài.
Ầm ầm ầm….
Cột trụ chuyển động, phát ra tiếng động chói tai.
Đây không phải tiếng vang của một hai cột trụ, mà là mấy trăm cột trụ đồng thời vận chuyển, cùng với một tiếng kêu khàn giọng:
- Phóng.
Mấy trăm xe phóng đá đồng thời bắn ra, từng đoàn, từng đoàn hỏa cầu phóng lên trời, mang theo đường vòng cung kỳ quái, bay về phía đầu tường Hắc Thạch quan.
- Ầm, ầm, ầm….
Tiếng vang không dứt bên tai, bị cỏ khô bao trùm, mưa đá thiêu đốt rơi xuống trên tường thành Hắc Thạch quan vô cùng kiên cố, có cự thạch thiêu đốt trực tiếp bay lên thành lâu, tạo thành lực trùng kích cực lớn trên cột cờ to như miệng chén, chặt ngang cột cờ. Đại kỳ phi long màu đen bị gãy cột cờ, rơi xuống dưới thành.
Lúc này, trên cổng thành Hắc Thạch quan, đám quân sĩ đang liều mạng giao chiến với quân Ngoã Cương.
Không ai để ý đến đại kỳ rơi xuống.
Một tráng hán khỏe mạnh xông ra, hai cánh tay cơ bắp đón đỡ cột cờ chữ thập giao nhau, hai chân giống như được chế tạo từ kim loại hơi lùi xuống đón đỡ cột cờ, sau khi hóa giải trọng lực trên cột cờ, hai bàn tay lớn nắm vững, ra sức đẩy lên, trong miệng gầm khẽ như trâu gầm, hai tay hắn nâng cột cờ, giống như một thần thủ hộ, đứng ở phía dưới.
Một chuỗi cử động cũng đưa tới chú ý của quân sĩ trên cổng thành.
Hùng Khoát Hải run tay cầm một thang mây trèo lên, túm lấy quân sĩ Ngoã Cương trên thành lâu, giống như túm tên bù nhìn dùng sức đập lên lỗ châu mai. Chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết thê lương của quân sĩ, hai chân của hắn lập tức bị đập gãy sau đó, thân thể gần một trăm cân đã bị Hùng Khoát Hải ném xuống đầu tường.
- Đại Bưu, kẻ ác tới đây.
Hùng Khoát Hải xem qua Tam Quốc Diễn Nghĩa, biết rõ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có một người tên là Điển Vi, vô cùng độc ác.
Trong lòng hắn cũng không thể biết “Kẻ ác” là ai, nhưng hắn nghe người ta nói, Điển Vi từng một tay nâng cột cờ, là dũng sĩ thực sự. Hành vi của Trịnh Đại Bưu hôm nay cũng không khác gì Điển Vi, thậm chí còn cao hơn Điển Vi một bậc.
Hùng Khoát Hải tán thưởng một tiếng, lập tức dẫn tới một hồi hoan hô trên cổng thành.
Trịnh Đại Bưu cười ngu ngơ với Hùng Khoát Hải, giơ ngón tay cái lên, ý nói: Chớ có lo lắng, ta sẽ bảo vệ Đại Độc không ngã.
- Tưới nước.
Tiếng gọi ầm ĩ của Hám Lăng từ đằng xa truyền đến
Trên trăm thùng nước sôi, từ trên tường thành trút xuống như mưa.
Dưới thành, quân Ngoã Cương trốn không kịp, bị thùng nước sôi giội lên, lập tức gào khóc thảm thiết.
Xa xa, trong doanh trại quân Ngoã Cương truyền đến từng đợt âm thanh của cồng chiêng….
- Tướng quân.
Lý Ngôn Khánh đặt con “Mã” trên tay xuống, cười ha ha nhìn Tiết Thu.
Trước mặt hắn đang bầy một bàn cờ nhưng bàn cờ này cũng không phải cờ vây, Sở Hà hán giới, phân biệt rõ ràng, rõ ràng là cờ tướng Trung Quốc đời sau.
Khi làm quan kiếp trước, Ngôn Khánh rất thích chơi cờ tướng Trung Quốc.
Cờ vây, quá cao nhã, quá huyền bí, có thiếu niên là danh thủ quốc gia, cả đời cũng không hiểu được đạo lý của cờ vây, Lý Ngôn Khánh học lâu như vậy vẫn không thể nhập môn. Ngược lại môn cờ tướng Trung Quốc, già trẻ đều hợp, hắn lại rất quen thuộc. Lúc trước trong nhà còn có mấy cuốn dạy đánh cờ tướng cổ, trang sách bị lật đến nhàu nát. Cho đến thời đại sau này, Ngôn Khánh cũng cố gắng học tập cờ vây, hơn nữa so sánh với kiếp trước, cả hai đại tiến, chỉ có điều hiện giờ cơ thể hắn là của thiếu niên, nhưng tư duy lại của một người thành thục, một khi đã cố định, muốn thay đổi không phải là chuyện dễ dàng. Trước năm mười hai tuổi, tài nghệ cờ vây của Ngôn Khánh rất thâm hậu, sau mười hai tuổi, trong tám năm không có tiến triển gì.
Đám người Tiết Thu, Đỗ Như Hối đều là cao thủ đánh cờ.
Mỗi lần đánh cờ với Lý Ngôn Khánh đều có thể đánh hắn tả tơi xơ xác.
Ngay cả người đánh cờ dở như Bùi Hành Nghiễm cũng có thể đánh cho Lý Ngôn Khánh đại bại, Lý Ngôn Khánh dưới sự giận dữ, lại coi trọng cờ tướng Trung Quốc.
Cờ tướng Trung Quốc rất hay.
Trong thời đại này chỉ có một mình Lý Ngôn Khánh hắn biết chơi.
Trong lịch sử, nghe nói cờ tướng Trung Quốc do Ngưu Tăng Nho thời nhà Đường sáng chế, lúc này vẫn chưa xuất hiện. Mặc dù nói có loại trò chơi “Tượng hí” nhưng vẫn chưa hoàn thiện. Vì vậy, đại nghiệp mười một năm của Lý Ngôn Khánh, trong một năm cuối cùng giữ đạo hiếu với Trịnh Thế An đã phát minh ra cờ tướng Trung Quốc. Đồng thời cũng xuất bản mười hai cuốn sách chuyên môn dạy đánh cờ, do Lạc Dương Lạc Phổ thư quán in ấn, phát hành.
Chỉ có điều trong thời đại cờ vây là chủ lưu, cờ tướng Trung Quốc được xuất bản, cũng không khiến nhiều người chú ý.
Ấn hành 500 cuốn sách dạy đánh cờ, ngược lại tiêu thụ không còn một cuốn, nhưng đại đa số mọi người chủ yếu mua vì tên tuổi Lý Ngôn Khánh. Người chính thức mua để nghiên cứu cũng không nhiều, nhiều hơn là những người mua về làm đồ sưu tầm trong nhà, thậm chí có rất nhiều người còn không biết hình dáng của cờ tướng Trung Quốc rút cuộc là cái gì.
Từ đầu Tiết Thu cũng không có nhiều hứng thú với cờ tướng Trung Quốc.
Trong một lần ngẫu nhiên tình cờ, hắn nhìn thấy Hoằng Nhẫn và Lý Thuần Phong thân mật đánh cờ Sở Hà hán giới, phân biệt rõ ràng, xe ngựa điều động, quân tốt chém giết, mọi chiêu số cứ tầng tầng lớp lớp không hết, vì vậy ý thức được, cờ tướng Trung Quốc thoạt nhìn đơn giản thô kệch như vậy lại giấu diếm rất nhiều huyền diệu.
Rồi sau đó chìm đắm vào trong, không thể vãn hồi.
Tiết Thu thậm chí học thuộc làu mười hai cuốn sách dạy đánh cờ của Lý Ngôn Khánh.
Hai người thường xuyên đánh cờ, Tiết Thu từ lúc bắt đầu toàn bại, cho tới bây giờ chủ yếu thắng ít bại nhiều.
Lý Ngôn Khánh cũng không khỏi không cảm thán, trí tuệ của cổ nhân này quả nhiên lợi hại. Hắn sử dụng đủ loại chiêu số, đều là những chiêu thức trải qua tinh luyện ngàn năm mà ra. Nhưng Tiết Thu thỉnh thoảng cũng rất diệu kỳ, rất nhiều lần làm cho Lý Ngôn Khánh cảm thấy đau đầu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]