Từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc.
Kẻ vì ích kỉ bản thân, vứt bỏ vợ con nhiều vô số, kỳ thật mọi người cũng không thèm để ý, chỉ có điều trong lòng mọi người đều biết rõ. Những lời Lý Ngôn Khánh nói đều là sự thật, Lý Mật cũng không biết nên trả lời như thế nào. Cả nhà Triệu Quận bị giết hắn còn có thể lấy cớ qua loa tắc trách; thế nhưng cha con Vương Ngạn, còn cả Khâu Quân Minh, trong lòng Lý Mật lẽ nào chưa từng để ý?
Vương Ngạn chẳng qua chỉ là một kẻ dạy học ở nông thôn.
Con gái của Vương Ngạn cũng chỉ là một nữ nhân thô kệch, có chút nhan sắc.
Lý Mật đã sớm quên mất bọn họ, nhưng hôm nay trước mặt mọi người Lý Ngôn Khánh lại khơi dậy vết sẹo trong lòng hắn, làm cho Lý Mật phải cứng lưỡi.
Ngôn Khánh tiếp tục mắng:
- Lý Mật, ngươi bề ngoài giống như trung hậu, kì thực lòng đầy gian trá, vong ân phụ nghĩa, không bằng loài lang sói.
Lý Mật, đạo lý làm người của ngươi ở đâu? Vì ngươi mà khiến cho phụ mẫu qua đời, thê tử liên lụy, ngươi nói đạo lý của ngươi ở chỗ nào? Lý Ngôn Khánh này mặc dù còn trẻ, cũng biết hai chữ trung hiếu, cũng biết rõ đạo lý biết ơn báo đáp, làm sao có thể cùng tồn tại với loại lang sói như ngươi?
Lý Ngôn Khánh chỉ thiếu chút nữa mắng Lý Mật không phải người.
Lý Mật mặt đỏ bừng, tay chỉ Lý Ngôn Khánh, tức giận đến mức thân thể run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965717/quyen-8-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.