Chu Văn Cử vừa đau vừa xúc động:
- Ta tên là Chu Văn Cử, vốn là một phú hộ.
- Hai năm qua bệ hạ liên tục chinh phạt, lao dịch gia tăng, thuế má cũng tăng lên gấp bội, ta có ba đứa con trai hai đứa chết trận ở Liêu Đông... Cộng thêm năm ngoái thuế má tăng lên, ta đã táng gia bại sản, vô lực chèo chống, huyện lệnh nói nếu ta không giao thuế má thì đứa con trai còn lại của ta cũng phải đi lao dịch, ta không muốn phản nhưng thực sự không sống nổi, bị bách bức không còn cách nào đành đi đầu phục Ngõa Cương trại.
Vốn tưởng rằng có thể sống yên ổn nhẹ nhàng ai ngờ sau khi Bồ Sơn công lên núi, lại khiến cho Lang Sơn công kiêng kỵ, đặc biệt là sau khi đánh chiếm Kim Đê quan đã càng thêm hiềm nghi... Bồ Sơn công vì muốn tự bảo vệ mình đã tu kiến một quân doanh ở trên núi nhưng hắn nói không muốn cho Địch Nhượng biết rõ cho nên lương thảo quân nhu đều tự mình trù bị.
Hiện tại trong doanh của Bồ Sơn Công đã có hai nghìn người mỗi ngày tổn hao vô cùng lớn quân nhu. Mặc dù quân Ngõa Cương đã lấy được quân nhu từ kho lương Lê Dương nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển, Địch Nhượng lại nghi ngờ Bồ Sơn công cho nên Bồ Sơn công không được viện trợ gì, tuy nhiên Bồ Sơn công không phải người tầm thường nên đã tìm biện pháp khác....
Trong ánh mặt trời buổi chiều, lộ nên một vẻ thê lương khiến cho Củng huyện như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965579/quyen-7-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.