Chương trước
Chương sau
Lý Ngôn Khánh thanh danh không chỉ xuất chúng mà còn là người ở giới thượng lưu, hắn là cuồng sinh, Bán Duyến Quân ở trong phố phường thì làm ra Tam Quốc Diễn Nghĩa, có không biết bao nhiêu người hâm mộ hắn, trong đó có cả sLa Sĩ Tín.

Ngôn Khánh cười cười:

- Thúc Bảo và Sĩ Tín đều là hào kiệt đương thời.

- Nhưng hiện tại phỉ tặc ở trước mắt, thông thủ nói vậy ta cũng có lòng nếu như lúc cần thiết xin thông thủ phái hai người này hiệp trợ, Huỳnh Dương quận rộng lớn, đặc biệt là Ngõa Cương trại ở phía đông, đúng là cần phải có anh hùng xuất mã.

Lý Ngôn Khánh không hề do dự bày tỏ sự yêu thích với hai người.

Trương Tu Đà sau khi nghe được liền yên lòng.

Lý Ngôn Khánh đã nói vậy thì hắn sẽ không làm nên chuyện thọc gậy bánh xe, kỳ thật Trương Tu Đà cũng tinh tường hai người này theo Ngôn Khánh so với theo mình thì có tiền đồ cao hơn, Ngôn Khánh dù sao cũng là xuất thân quân phủ, có thể suy nghĩ cho tương lai hai người kia hơn, nếu là lúc khác Trương Tu Đà không suy nghĩ để bọn họ đi theo Ngôn Khánh nhưng mà bây giờ.

Dưới trướng của hắn có binh tốt cần Tần La hai người chấp chưởng.

Trong lòng hắn thầm quyết định chủ ý: Sau khi bình định Ngõa Cương tặc xong để cho Tần La hai người đến Hắc Thạch phủ.

Trương Tu Đà ái tài như mạng, nhưng chuyện liên quan đến tương lai của La Sĩ Tín và Tần Quỳnh thì hắn không hề có chút suy tư.

Có lẽ vì tính tình rộng rãi này mà khiên cho Dương Quảng đối với hắn không có nghi kỵ, thậm chí Lý Ngôn Khánh cũng kính trọng hắn.

Cùng ngày Tân Văn Lễ cùng với Trịnh Vi Thiện cùng nhau tới Hổ Lao quan gặp mặt Trương Tu Đà.

Tứ đại quân phủ chỉ có Ky Sơn Ưng Dương Lang Tướng Trương Quý Tuần là không tới, không phải vì hắn không muốn mà là hắn ở phía nam Huỳnh Dương, trước kia có Vệ Văn Thông thì bình yên vô sự, nhưng hiện tại thì chỉ sợ gây biến.

- Lý Tư Mã.

Dương Khánh cất tiếng gọi Lý Ngôn Khánh.

Tuy nói hiện tại Lý Ngôn Khánh chưa là tư mã ở Huỳnh Dương vì chưa được lại bộ lại cho phép nhưng mà Dương Khánh và Trương Tu Đà hai người cùng nhau giới thiệu thì vấn đề cũng không quá lớn, dù sao Tư Mã cũng không so với các chức vụ hành chính khác, phụ trách chủ yếu là quân sự. Lý Ngôn Khánh hiện tại làm lang tướng, kiêm nhiệm chức vụ tư mã Huỳnh Dương cũng không phải là không có tiền lệ, duy nhất có một vấn đề là tuổi tác của hắn còn nhỏ nhưng hiện tại được hai người một người là tôn thất, một người là ái tướng của Dương Quảng giới thiệu thì bộ lại mặc dù không tình nguyện cũng không thể không đồng ý.

- Hiện nay Huỳnh Dương tuyệt thu mà lương thực kho phủ lại không được vọng động.

- Ta muốn mượn cách làm ba năm trước đây của tư mã, quyên tiền một mặt dùng để cứu tế nạn dân một mặt khác thì quận phủ bỏ vốn tu sửa Hổ Lao quan.

Lý Ngôn Khánh làm sao không hiểu ý của Dương Khánh.

Chỉ sợ lần này lại khiến mình phải chảy máu.

Tuy nhiên Dương Khánh không phải nói không có đạo lý.

Kho phủ đúng là dư tồn lương thực nhưng để dự trữ cho chiến sự, bình định đạo phỉ. Trương Tu Đà dùng binh với Ngõa Cương trại sẽ tiêu hao rất nhiều lương thực và tiền bạc.

Dương Khánh mặc dù có gan bằng trời cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Về phần kho lương Lạc Khẩu thì không có ý chỉ của triều đình hắn cũng không có khả năng dùng.

- Chuyện này quận trưởng đã đem tới cho mạt tướng một chủ ý.

- Hiện tại Củng huyện tuy có gia tư nhưng cung cấp toàn bộ cho nạn dân chỉ sợ thiếu thốn, ở Huỳnh Dương có nhiều quý tộc thế gia, hào phí tài sản trong nhà rất lớn, nếu như bọn họ đồng ý giúp đỡ thì sẽ rất hay. Tuy nhiên hiện tại thế đạo không tốt lắm, nếu như không có gì đổi lấy thì cũng không có khả năng, mạt tướng có một biện pháp khiến cho những thế gia kia nô nức tham gia.

Kỳ thật những thế gia kia ở Huỳnh Dương cũng không để ý tới tiền bạc, cái bọn họ cần là danh tiếng.

- Ý của Tư Mã là?

Lý Ngôn Khánh tiến tới bên tai của Dương Khánh nói nhỏ vài câu, sắc mặt của Dương Khánh lập tức trở nên rạng rỡ:

- Nếu thật như thế thì thưởng cho bọn họ một cái danh "Thái Bình trọng sĩ" thì có đáng gì.

Ngày hôm sau Lý Ngôn Khánh cùng với Tân Văn Lễ, Trịnh Vi Thiện ba người cáo từ rời khỏi Hổ Lao quan.

Dù sao bọn họ cũng không phải là quan viên địa phương, mà là một phần của thập nhị vệ phủ, Trương Tu Đà tới đây bình loạn, cùng với Ngôn Khánh và ba người này cũng không có quan hệ lớn.

- Trương Tu Đà lần này tới đây, chỉ sợ Huỳnh Dương sẽ náo nhiệt.

Trên đường về Lý Ngôn Khánh cùng với Đỗ Như Hối sóng vai mà đi.

- Thế nào đệ sợ Trương Tu Đà bình định được Ngõa Cương sao?

- A....

Ngôn Khánh gãi gãi đầu không biết trả lời thế nào.

Nói thật hắn cũng không nhớ rõ Trương Tu Đà ở trong lịch sử có bình định được Ngõa Cương không, nhưng nếu hắn thật sự bình định Ngõa Cương thì làm gì có chuyện Lý Mật và Vương Thế Sung tranh hùng với nhau? Vương Thế Sung ta làm sao có thể quên người này được.

Lực chú ý của Lý Ngôn Khánh đặt lên trên Huỳnh Dương mà không lưu ý những mặt khác.

Vương Thế Sung?

Hiện tại hắn ở nơi nào, Lý Ngôn Khánh cũng không rõ lắm.

- Lão Đỗ, huynh có biết Vương Thế Sung không?

- Vương Thế Sung?

Đối với nhân vật mà Lý Ngôn Khánh đột nhiên nhắc tới, Đỗ Như Hối cũng không kịp phản ứng. Lông mày của hắn chuyển động sau đó đột nhiên vỗ tay một cái:

- Đệ nói là thông thủ Giang Đô, Vương Hành Mãn sao? Hắn trước đây ở Hà Bắc bình định dư đảng Cách Khiêm, hiện nay ta nghe nói bệ hạ đã điều hắn tới quận Nam dương, đang cùng với Lô Minh Nguyệt giao phong.

Nói xong Đỗ Như Hối tò mò hỏi:

- Đệ tại sao đột nhiên hỏi tới người này?

Vương Thế Sung tự là Hành Mãn.

Năm đó Dương Quảng bị nhốt trong Nhạn Môn Quan, Vương Thế Sung lúc đó mấy ngày không ăn, vì Dương Quảng lo lắng, về sau khi biết được Dương Quảng đã được giải vây cao hứng vui mừng vô cùng

Dương Quảng vì vậy mà nhớ kỹ tính danh của người này.

Vương Thế Sung ăn nói khéo léo nhìn mặt mà nói chuyện đối với chiến sự rất có mưu lược.

Ngư Câu La sau khi bị giết, Vương Thế Sung tiếp quản chiến sự Giang Nam, hắn hoa ngôn xảo ngữ khiến cho phản quân đầu hàng sau đó đem giết đi chiếm được tin cậy của Dương Quảng.

Tuy nhiên Đỗ Như Hối không rõ Lý Ngôn Khánh đột nhiên tại sao lại nhắc tới tên của người này?

- Lão Đồ phiền huynh về sau lưu ý người này một chút.

- Sao?

- Đệ có một dự cảm, người này rất không tầm thường.

Đỗ Như Hối cùng với Vương Thế Sung không nhiểu nhau nhiều lắm cho nên cũng không phán đoán gì được, tuy nhiên Ngôn Khánh bắt hắn lưu ý người này thì tuyệt đối không phải là điều đơn giản, thân là phụ tá của Lý Ngôn Khánh, Đỗ Như Hối không thể xem thường người nào, kể cả Vương Thế Sung.

- Sau này ta sẽ tăng cường chú ý với người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.