Lý Ngôn Khánh nhìn thư của Lý Mật, chìm vào trầm tư:
- Điều đại đô đốc lo lắng không phải là không có lý.
Ngôn Khánh chỉ có thể theo ý của Dương Khánh mà nói ra:
- Tuy nhiên phỉ tặc càn rỡ, Ngõa Cương hiện tại chiếm cứ Kim Đê quan, cướp bóc bốn phía nếu như đại đô đốc không có hành động tương lai triều đình biết rõ sẽ trách phạt đại đô đốc nặng hơn, phỉ tặc chiếm cứ Kim Đê quan, tuy nói là như vậy nhưng biết khi nào bọn chúng mới thỏa mãn? Theo mạt tướng được biết, Ngõa Cương có tới ba mươi vạn phỉ tặc, quân nhu thiết yếu nhiều đến mức nào? Bọn chúng một ngày còn chưa thỏa mãn thì chưa bỏ qua Huỳnh Dương, đô đốc yêu dân như con, nhưng nếu mặc kệ phỉ tặc thì Huỳnh Dương sẽ càng ngày càng loạn.
Dương Khánh nhíu mày lại:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Xuất binh vạn lần không được.
Mặc dù Huỳnh Dương có lục đại binh phủ nhưng chỉ hơn vạn người mà thôi.
Thủ thành thì có thể nhưng mà làm sao có thể đánh tan phỉ tặc? Trừ phi là triều đình phái binh mã tới giúp nhưng hiện tại ngay cả Đông đô cũng có đạo phỉ rục rịch, thánh thượng hiện tại tuần du Giang Nam, cơ hồ đem hầu hết binh mã tới đó, hiền chất không phải ta không muốn mà không thể, Huỳnh Dương một khi đánh nhau sẽ có đại loạn.
Ngôn Khánh không khỏi im lặng.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ Dương Khánh không biết cân nhắc thế nào.
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965561/quyen-7-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.