Bùi Hành Nghiễm tuy quân công không hiển hách nhưng lại là thế trụ đệ tử, ngay cả Dương Quảng cũng đau đầu huống hồ Dương Khánh.
Về phần Tân Văn Lễ, Vệ Văn Thông, đều là lão tướng trong quân, không chỉ có tư lịch mà còn có chiến công, Trịnh Vi Thiện thì dựa vào Huỳnh Dương Trịnh thị, Trương Quý Tuần là người của Trương thị, Dương Khánh muốn thống trị Lạc Dương rất không dễ dàng.
Nhưng hiện tại Bùi Hành Nghiễm đã bày ra tư thái cúi đầu.
Điều này khiến cho trong lòng Dương Khánh vô cùng thoải mái.
Vì vậy hắn tiến lên, nâng Bùi Hành Nghiễm lên, khuôn mặt ôn hòa mà nói:
- Bùi lang tướng, phản tặc xảo trá nên Kim Đê quan thất thủ,không phải là lỗi của tướng quân.
Ngươi cho ta mặt mũi thì ta cũng không làm khó ngươi.
Bùi Hành Nghiễm như trút được gánh nặng tạ ơn Dương Khánh rồi lui về phía sau.
Từ giờ trở đi đến lượt Lý Ngôn Khánh và Dương Khánh so chiêu, Bùi Hành Nghiễm cơ bản không nhúng tay vào.
- Lý huyện nam, ngươi có biết tội của mình không?
Ngôn Khánh vội làm ra vẻ kính sợ.
- Mạt tướng tự xuất binh vi phạm lệnh của đại đô đốc thật là tội không thể thứ, mong đại đô đốc trách phạt.
Dương Khánh biết Lý Ngôn Khánh làm giả nhưng trong lòng vô cùng vui sướng.
Có đôi khi hắn cảm thấy Lý Ngôn Khánh không phải là thanh niên mới ra đường mà là một lão già lâu năm trong quan trường, bộ dáng kinh sợ này nếu như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965559/quyen-7-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.