Nhưng lúc này muốn phá vòng vây thì làm sao được, khắp nơi bốn phương tám hướng đều là phỉ tặc, nguyên Trình Giảo Kim và Vương Bá Đương bọn họ cũng đã thúc tới ngàn vạn quân bao vây quanh. Giờ khắc này Bùi Hành Nghiễm người đã kiệt sức, ngựa đã hết hơi, Tùy quân đã mệt mỏi vô cùng, vô tâm ham chiến, ngoại trừ mấy thân binh liều chết thì tất cả đều vứt bỏ khí giới ngồi xuống mặt đất.
Một đám quân Ngõa Cương thay nhau công kích.
Bùi Hành Nghiễm ở trong loạn quân chém giết, máu chảy thành sông.
Lão hổ vẫn hung mãnh như trước, chém giết liên tục nhưng phản loạn ngày càng nhiều.
Thời gian dần dần trôi qua, Bùi Hành Nghiễm cảm thấy tay chân bủn rủn.
Ở phía xa xa Vương Bá Đương thấy rõ liền lập tức gào lên:
- Bùi Hành Nghiễm, niệm tình ngươi là hảo hán, hiện tại đầu hàng cũng không muộn.
- Bùi Hành Nghiễm chỉ có chết chứ không tụ tập với đám phỉ tặc.
Bùi Hành Nghiễm dùng sức quăng chùy, đem hai gã Ngõa Cương tướng lãnh đuổi giết, ở bên cạnh hắn cũng chỉ có hai ba thân binh, đôi mắt của Bùi Hành Nghiễm đã đỏ lên, nhìn xung quanh phỉ tặc đông nghịt cũng không biết có bao nhiêu tên.
Trong đầu của hắn bỗng hiện lên lời dặn dò của Lý Ngôn Khánh trước kia: Lý Mật không hề tầm thường ngươi cần phải coi chừng cẩn thận.
Đáng tiếc khi đó Bùi Hành Nghiễm lại không nghe lời của Lý Ngôn Khánh, chỉ sợ lúc đó Ngôn Khánh đã dự liệu Kim Đê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965547/quyen-7-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.