Chương trước
Chương sau
- Huynh đệ yên tâm, con ngựa kia không ai tranh đoạt với ngươi đâu.

Kể từ đó Địch Ma Hầu im lặng, Vương Bá Đương thì kiểm kê đội ngũ thu nạp những người bị thương sau đó mới hướng về phía Bùi Hành Nghiễm đào tẩu mà không nhanh không chậm truy kích.

Bùi Hành Nghiễm sau khi qua Tế Thủy cũng kiểm kê đội ngũ.

Hắn mang theo 600 người hôm nay chỉ còn lại không tới ba trăm người, những người kia hoặc là bị chết nơi chiến trường hoặc là bị bắt làm tù binh. Trong đó có tới ba trăm người là người là quân lính của nhà họ Bùi do phụ thân hắn phân phối cho hắn.

Cha của Bùi Hành Nghiễm hiện tại đảm nhiệm chức Giam Môn Thống Quân, Dũng Tướng Lang Tướng, trấn ở Lạc Dương, mặc dù cha của Bùi Nhân Cơ tuy rằng vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng rất quan tâm tới con cái, đặc biệt là Bùi Hành Nghiễm, 300 binh lính này đều được tuyển chọn kỹ càng.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi chật vật của bộ hạ, Bùi Hành Nghiễm có thể nói là khóc không ra nước mắt.

Bùi Hành Nghiễm lúc đầu đảm nhiệm chức vụ Tùy Hành Bạn giá, làm cận vệ bên cạnh hoàng đế, rất uy phong, nhưng cả ngày chỉ xem người khác chém giết, bó tay bó chân, cho nên thất bại ở Cao Ly là của riêng quân Tùy, Bùi Hành Nghiễm chưa được nếm trải.

Đến loạn Dương Huyền Cảm hắn cũng không được tham gia.

Sau đó hắn phụng mệnh ra trấn Huỳnh Dương, đảm nhiệm chức Ưng Dương Lang Tướng Ngưu Chử Khẩu, tuy rằng khi đó Tề Quận Đông Quận Ngụy Quận đạo tặc rất nhiều, nhưng ở Ngưu Chử Khẩu cũng tương đối an bình.

Ngưu Chử Khẩu chính là cổng gác của Hổ Lao quan quan.

Đẳng cấp của nó còn cao hơn cả La Khẩu, phẩm trật lên tới ngũ phẩm.

Có thể nói ở trong triều đình ngoại trừ Thiên Bảo tướng quân Vũ Văn Thành Đô ra, không ai có thể so sánh được với hắn, cho dù là Lý Ngôn Khánh, 19 tuổi cũng mới được đảm nhiệm chức vụ Hắc Thạch phủ Ưng Dương Lang Tướng.

Lớn như vậy rồi mà hắn chưa từng nếm trải thất bại như vậy, 600 quân tốt hung hãn của hắn đã bị thương vong một nửa, hắn há có thể cam tâm?

Sau khi tỉnh táo lại, Bùi Hành Nghiễm cảm thấy kỳ quái: Những phỉ tặc này làm sao biết ta đi cứu viện?

Bọn chúng vây công Vinh Trạch là muốn giết chết ta sao? Phỉ tặc nghĩ ra chiêu số này, chỉ sợ có người tài ba tương trợ.

Hiện tại hắn vô lực cứu viện Vinh Trạch thành. Cứu viện Vinh Trạch thành, muốn chết hay sao?

Tuy nhiên phỉ tặc vây công Vinh Trạch là vì muốn giết hắn như vậy tình hình hiện tại cũng không cấp bách, chỉ cần mau chóng trở lại Kim Đê quan sau đó trình báo với Huỳnh Dương, điểm đủ binh mã là có thể cùng phỉ tặc kia tử chiến một trận.

Nghĩ tới đây Bùi Hành Nghiễm liền hạ lệnh trở về Kim Đê quan.

Trở về Kim Đê quan, Bùi Hành Nghiễm cùng với bộ hạ tất cả đều mệt mỏi, cả ngày bôn ba chém giết một hồi bọn họ vẫn chưa ăn gì, dĩ nhiên là bụng đói kêu vang.

Ở phía trên cổng thành, tất cả đều yên tĩnh im ắng.

Đại màn của Ngưu Chử Khẩu vẫn rủ xuống ở phía trên.

Xem ra không có chuyện gì.

Bùi Hành Nghiễm thở ra một hơi, thúc ngựa tới dưới cửa quan, lớn tiếng hét lên:

- Quân tốt trước cửa nghe đây ta chính là Ưng Dương Lang Tướng Bùi Hành Nghiễm Ngưu Chử Khẩu, mau mở cửa ra.

Cửa vẫn đóng lại lạnh ngắt như trước.

Một điềm xấu đã hiện ra trong lòng hắn.

Bùi Hành Nghiễm vô ý thức nắm chặt song chùy, nuốt nước miếng hô lên;

- Trịnh Đĩnh Tượng, mau mở cửa.

Bang bang bang.

Một hồi tiếng chiêng vang lên, chỉ thấy ở sau tường thành một đội cung tiễn thủ xuất hiện, không nói nhiều lời mà khai mở tên, trong chốc lát quân tốt không phòng bị bị bắn chết ngay tại chỗ, mà Bùi Hành Nghiễm lại có đề phòng hắn vung song chùy hộ thân, ra lệnh nhanh chóng triệt thoái.

Mặc dù vậy có tới bốn mươi năm mươi người cũng bị bắn chết ở dưới cổng Kim Đê quan.

(Kim Đê quan, hiện tại nằm ở thành phố Quảng Võ, phía bắc sông Hoàng Hà)

Lúc Tùy quân còn nghi hoặc không hiểu gì thì đã truyền tới từng hồi kèn.

Ở trên Kim Đê quan xuất hiện một đám người.

Ở giữa chính là một nam tử trung niên, uy vũ hùng tráng, trong tay cầm một cây đại giáo đứng ở sát cổng thành, phía sau hắn là một phụ tá của Bùi Hành Nghiễm, Ưng Kích Lang Tướng, Trịnh Đĩnh Tượng.

- Trịnh Đĩnh Tượng, ngươi muốn tạo phản sao?

Bùi Hành Nghiễm lúc này cũng hiểu ra mọi chuyện hắn nghiêm nghị quát.

Trịnh Đĩnh Tượng cười nói:

- Bùi quân phủ ta đã từng khuyên bảo ngươi đừng tự tiện xuất binh nhưng ngươi lại khong nghe, ta cũng thúc thủ vô sách, ha ha, hiện tại Ngõa Cương đại tướng quân ở đây niệm tình đồng đội của ta với ngươi ngày xưa, nếu như ngươi xuống ngựa đầu hàng ta sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi.

Địch đại tướng quân Địch Nhượng?

Hai mắt của Bùi Hành Nghiễm híp lạ, ngưng thần nhìn nam tử cầm giáo kia.

Chỉ thấy trên khuôn mặt của hắn nở ra một nụ cười đắc ý:

- Bùi Hành Nghiễm, hôm nay Kim Đê quan đã rơi vào tay bổn tướng quân, ngươi còn không mau đầu hàng?

- Phỉ tặc vô tri, chớ càn rỡ.

Bùi Hành Nghiễm thẹn quá hóa giận thúc ngựa tới Kim Đê quan.

Mà ở trên đầu thành, trung niên nam tử Địch Nhượng lại mỉm cười, hắn vung tay lên trong chốc lát một đoàn mưa tên bay xuống.

Địch Nhượng cả giận quá:

- Bùi Hành Nghiễm, ngươi muốn chết.

Hắn nói xong từ bốn phương tám hương lao ra vô số quân Ngõa Cương trại, phát ra từng thanh âm chói tai.

Con mẹ nó, phỉ tặc này từ đâu mà tới?

Bùi Hành Nghiễm nhìn tình hình tinh thần liền tỉnh táo lại.

Tình huống như vậy muốn thu hồi lại Kim Đê thì không thể nào, việc cấp bách cần phải làm là báo cho quận trưởng Huỳnh Dương quận, tránh cho phỉ tặc thừa dịp tấn công.

- Các huynh đệ, theo ta phá vòng vây, theo ta phá vòng vây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.