Một lát sau Vương Hoàng đã xuất hiện ở ngã rẽ cửa hiên.
Mao Tiểu Niệm thì lẳng lặng lui sang một bên, Tứ Nhãn và Tế Yêu thì đảm nhiệm cảnh giới ở bên góc.
Lý Ngôn Khánh mời Vương Hoàng ngồi xuống sau đó thở ra một hơi.
- Thế nào, công tử trấn Hắc Thạch phủ là một chuyện tốt, tại sao lại rầu rĩ?
Lý Ngôn Khánh nói:
- Chỉ là ta thấy trách nhiệm trọng đai hơi bất lực tòng tâm mà thôi.
- Chỉ một Hắc Thạch phủ mà công tử đã bất lực tòng tâm, về sau làm sao có thể khống chế cả Huỳnh Dương?
Vương Hoàng cười ha hả nói:
- Kỳ thật tâm sự của công tử lão phu cũng hiểu một chút, công tử hiện tại cảm thấy trong tay không có người nào để dùng.
Ngôn Khánh không khỏi nởi ra ụ cười.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng tâm tư của mình sẽ giấu được Vương Hoàng.
Hắn do dự một chút rồi khẽ nói:
- Ra trấn Hắc Thạch phủ, đối với ta mà nói đó là chuyện tốt nhưng mà khi đó tâm sẽ phân làm hai, khó tránh khỏi mệt mỏi. Ta mở Kỳ Lân quán, tuy học sinh có trăm người nhưng có mấy người có thể đủ cho ta sử dụng? Tiết đại lang tài hoa xuất chúng, nhưng hắn từng thề không hiệu lực cho Tùy thất, Khổng Dĩnh Đạt có tài hoa nhưng lệ khí quá nặng, không thể dùng được.
Lý Huyền Đạo và nhan Tương thì hôm mộ ta mà tới, chắc chắn không chịu để ta sử dụng.
- Vương tiên sinh, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965522/quyen-7-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.