Hùng Khoát Hải mắt hổ trừng lên:
- Ngươi muốn chết.
Hắn đã chuẩn bị từ lâu, vung bàn tay lên, chuẩn bị tát vào không ngờ Ngôn Khánh lại giơ roi thép lên ngăn cánh tay của hắn lại.
- Tứ ca tên gia hỏa này đúng là có nghĩa khí.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười gật đầu:
- Đúng thế nhưng lá gan lại hơi nhỏ một chút.
Nhìn thấy bàn tay to của Hùng Khoát Hải, trái tim của Lương Lão Thực liên tục nhảy.
Một tát này mà vả vào người, chỉ sợ cũng tàn phế.
- A Lăng đem hắn về.
Lý Ngôn Khánh phân phó nói:
- Tuy nhiên đừng để người khác thấy, mang hắn từ cửa hông mà vào nhà, sau khi trở về thì thay y phục cho hắn.
- Vâng.
Không giết ta sao?
Lương Lão Thực liền vui vẻ.
Lý Ngôn Khánh cùng vớI Trưởng Tôn Vô Kỵ thúc ngựa tới, sau đó Lý Ngôn Khánh đột nhiên ghìm ngựa, trừng mắt nhìn Lương Lão Thực:
- Ngươi biết ta là ai đúng không?
- Tiểu nhân biết rõ.
Lưỡng Lão Thực theo bản năng hồi đáp.
Lý Ngôn Khánh mỉm cười:
- Biết là ai thì tốt rồi, A Lăng mang hắn đi.
Lương Lão Thực ngơ ngác bị kéo đi, mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn tại sao không rõ hàm nghĩa của Lý Ngôn Khánh, liền lập tức nói:
- Ngôn Khánh, người kia thoạt nhìn có vẻ khó chịu với ngươi.
Lý Ngôn Khánh khóe miệng hơi nhếch lên, trên khuôn mặt nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965511/quyen-7-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.