Đúng lúc này từ trong đám người truyền tới một thanh âm vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang lên vô cùng đột ngột, khiến cho mọi người không thể không quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Ngôn Khánh lưng đeo đai lưng ngọc, ở trên bậc thang mỉm cười vỗ tay.
- Công tử.
- Đúng là Ngỗng công tử.
- Đúng là Lý huyện Nam tước.
Trong đám người lập tức vang lên từng tiếng xôn xao.
Đám người Tiết Thu nhao nhao đứng dậy chắp tay về phía Ngôn Khánh ở xa xa.
Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Nhị vị trò chuyện với nhau đặc sắc diệu luân, Ngôn Khánh cũng có phần muốn góp vui.
Khổng Dĩnh Đạt đứng dậy hỏi:
- Nhưng không biết Lý công tử cầu đạo gì.
- Mười năm trước ta tiến tới đất thục Tiết đại lang có biết không?
Tiết Thu mỉm cười nói:
- Tiết Thu có biết.
- Lúc đó ta tới đất thục, gặp tiên hiền được dạy bảo, lại lập được nhiều chí nguyện to lớn.
- Nay ta mở Kỳ Lân quán, nghe chư quân đàm đạo lập tức hiểu ra, đem chí nguyện to lớn này nói ra với chư quân.
Cho dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ hay bất kỳ ai trong Kỳ Lân quán đều lớn tiếng nói:
- Nguyện nghe chí nguyện to lớn của Lý huyện nam tước.
- Lấy giấy bút tới đây.
Lý Ngôn Khánh cười lớn rồi bước lên trên Kỳ Lân đài.
Lý Truân Phong vội cầm đạo thư đi theo sau hắn.
Hắn từ trong tay của một sĩ tử tiếp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965495/quyen-7-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.