- Tại hạ là Lý Ngôn Khánh xin hỏi.
Ngôn Khánh trong lòng nghi hoặc chắp tay cất tiếng hỏi thì người trung niên kia đã quay lại.
Trong chốc lát lời nói đã ra tới miệng lại nuốt trở lại, Lý Ngôn Khánh ngơ ngác nhìn người này sau một hồi mới run giọng noi được một câu:
- Sư phụ....
Lần gần đây nhất hắn nhìn thấy Lý Cơ đã gần mười năm rồi.
Mười năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, Lý Cơ hiện tại không còn trẻ như trước mà trong mắt của Lý Ngôn Khánh lúc này, Lý Cơ không đơn thuần là sư phụ của hắn nữa mà còn có một thân phận khác: phụ thân.
Lý Ngôn Khánh không phải là hài tử, dĩ nhiên không thể tùy tiện nói ra hai chữ phụ thân.
Mặc dù trong lòng hắn ngoại trừ Lý Cơ và Trịnh Thế An, không có ai là trưởng bối thân cận nữa.
Cho nên hai chữ phụ thân ra đến ngoài miệng vẫn biến thành sư phụ.
Lý Cơ lúc này đã già hơn trước rất nhiều, trên khuôn mặt có nhiều nếp nhăn.
Hắn mặc một chiếc áo bào bằng gấm, nghe thấy Ngôn Khánh giọ, hai mắt của hắn run run, sau đó cũng khôi phục bình tĩnh mỉm cười bước tới:
- Mười năm không gặp, Ngỗng công tử đã trở thành Cuồng Sinh rồi.
Trong lời nói của Lý Cơ bao trùm rất nhiều tình cảm.
Lý Ngôn Khánh bảo Mao Tiểu Niệm lui ra rồi tự mình dâng trà.
- Sư phụ, gần đây người khỏe chứ?
Lý Cơ dùng ngón tay khẽ chỉ vào lão giả ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965438/quyen-6-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.