Hùng Khoát Hải cùng với Hám Lăng điều khiển một chiếc xe ngựa ở trên đường không ngừng thúc roi, Tô Liệt mặc một chiếc áo bào màu trắng suất lĩnh hơn mười tên hổ vệ mở đường, Ngôn Khánh cùng với Thẩm Quang thì theo sát phía sau.
Từ sau khi yên lặng rời khỏi Võ ấp, Trịnh Ngôn Khánh không ngừng dừng vó ngày đêm đi gấp.
Không hiểu tại sao lần này hắn có một cảm thụ kỳ quái.
Chưa bao giờ tâm tình của hắn cấp bách như vậy, nhớ Trịnh Thế An, nhớ Mao Tiểu Niệm, nhớ mỗi người trong nhà.
Trước đó mặc kệ thế nào trong lòng hắn thủy chung vẫn cảm thấy mâu thuẫn.
Sau khi từ Cao Ly chinh chiên trở về hắn gần đây có thể chịu đựng được việc người khác vu hãm mình nhưng lại không chịu được việc Trịnh Thế An chịu liên quan.
Trịnh Ngôn Khánh đương nhiên biết hắn không tới Lạc Dương sẽ dẫn tới hậu quả gì.
Thế nhưng hắn không hối hận.
Có một số chuyện có thể nhịn nhưng có một số chuyện không thể nhịn.
Nếu như bị người ta đè đầu cưỡi cổ loại chuyện này không thể nhượng được, hôm nay hắn lui một bước, ngày mai lui hai bước, như vậy có ngày không thể lui được nữa.
Trịnh gia khinh người quá đáng hoặc có thể nói là Trịnh Tỉnh khinh người quá đáng, hắn vì muốn vạch mặt Trịnh gia mà không thể nhượng bộ nửa bước.
- Thiếu gia, phía trước đã qua kênh Vĩnh Tế, chúng ta đi theo hướng nào đây?
Tô Liệt đi tới hỏi Trịnh Ngôn Khánh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965323/quyen-6-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.