Rời khỏi Lạc Dương, Trịnh Nhân Cơ đã dặn dò hắn mong hắn chiếu cố cho Trịnh Hoành Nghị thật tốt, Thôi phu nhân cũng bất chấp thể diện thỉnh cầu cho Trịnh Ngôn Khánh che chở Trịnh Hoành Nghị. Hơn nữa Trịnh Hoành Nghị cũng đã cam đoan nhất định sẽ bảo vệ Trịnh Hoành Nghị thật tốt để hắn bình an trở về.
Trịnh Ngôn Khánh đối với Trịnh gia tình cảm không sâu nhưng giao tình với Trịnh Hoành Nghị thì không cạn.
Dù sa cũng là từ nhỏ lớn lên, hai người tiếp xúc không lâu lắm nhưng mỗi lần gặp mặt, Trịnh Hoành Nghị luôn một tiếng ca ca, hai tiếng ca ca, hiện nay Trịnh Hoành Nghị bị vây trong thành, Trịnh Ngôn Khánh lập tức lo lắng.
- Ngươi tại sao không tìm hắn cùng một chỗ phá vòng vây?
- Ở trong loạn quân, nào có thể nghĩ đến chuyện này?
- Ngươi... ngươi... khốn kiếp.
Ngôn Khánh tức giận tát một cái lên mặt của Trịnh Tỉnh:
- Chúng ta là đồng tông dĩ nhiên là cùng sinh cùng tử, ngươi ở trước mặt đại tướng quân gièm pha ta ta không để ý tới nhưng tại sao lại bỏ mặc Hoành Nghị, chẳng lẽ muốn tuyệt huyết mạch của An Viễn đường sao?
- Ngươi....
Trịnh Tỉnh muốn phát tác nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Trịnh Ngôn Khánh thì lại không nói ra lời.
Trịnh Ngôn Khánh hít một hơi thật sâu nghiêm nghị hỏi:
- Có ai biết Hoành Nghị cắm trại ở nơi nào trong thành không?
- Ta biết rõ.
Một người thuộc Trịnh thị đứng lên:
- Ta nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965205/quyen-5-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.