Ngũ Chỉ sơn, nơi này giống như là một thế giới huyền ảo. Hạp cốc sâu trùng điệp, cây cỏ toát ra mùi hương.
Lúc này là mùa thu, lá đỏ rơi khắp núi.
Trịnh Ngôn Khánh và Từ Thế Tích ngồi trên đỉnh núi, nhìn cảnh sắc đẹp tuyệt trần trước mặt.
- Từ đại ca đã hai ngày trôi qua, ta cũng sắp phải xuất chinh rồi.
Từ Thế Tích nói:
- Ta cũng nghe nói, ta cũng vì chuyện này mà đến đây.
- Từ đại ca hẳn là có lời muốn nói:
Từ Thế Tích do dự một thoáng nhìn xung quanh thấy không có người thì mới hạ giọng:
- Ngôn Khánh, lần này bệ hạ dùng binh khắp nước, thanh thế to lớn, nhưng ta cho rằng chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
- Bệ hạ không biết tình huống của Cao Ly mà mạo muội xất binh ta lo rằng sẽ có chuyện bất ngờ.
Đây cũng là điều Trịnh Ngôn Khánh biết, Dương Quảng từ sau khi muốn đông chinh đây là lần đầu tiên hắn nghe có người đưa ra ý kiến rằng chuyện này không tốt.
Tuy nhiên hắn vẫn hỏi thử một câu:
- Nghe nói lần này bệ hạ ngự giá thân chinh, tự mình chỉ huy tác chiến, ta nghĩ không có vấn đề.
- Sợ là sợ ở điểm này.
Từ Thế Tích nói:
- Bệ hạ lúc trước chỉ huy tác chiến nhưng bên trong còn có Dương Tố, ngoài ra còn có đám Hạ Nhược Bật, Hàn Cầm hổ, những danh tướng này đốc chiến, bệ hạ không đích thân chỉ huy, nhưng lần này thì khác.... Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965161/quyen-5-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.