Kỳ thật mặc kệ Trịnh Thế An có đem Trường Mệnh Khóa trả lại cho mình hay không, trong lòng Ngôn Khánh đã quyết định được chủ ý, nhất định phải chăm sóc Trịnh Thế An đến già.
Hắn khẽ nói:
- Gia gia, ông yên tâm.
- Yêm tâm, yên tâm, ta làm sao có thể yên tâm được.
Trịnh Thế An nói xong khẽ đưa tay đeo Trường Mệnh Khóa lên trên cổ Trịnh Ngôn Khánh.
Sau đó lão kéo Trịnh Ngôn Khánh ra khỏi thư phòng tới một gian phòng bỏ trống khác.
- Về thân thế của con ta mặc dù không hỏi ra được nhiều manh mối nhưng lờ mờ đoán được con có quan hệ với Ngôn Hổ.
- Ta nhặt được cái này đúng vào ngày Ngôn Hổ gặp tao ngộ bất hạnh, tuy nhiên thời gian đó Ngôn Hổ còn độc thân phía dưới không có con nối dõi nên ta cũng không rõ lắm hai người rốt cục có quan hệ gì. Tuy nhiên lúc con mười tuổi, Vương Chính mang thập tự đao tới cho con đã nhắc tới tên Ngôn Hổ, kỳ thực lực đó ta bắt đầu nghe ngóng tin tức về hắn.
Nói xong Trịnh Thế An mở một cái tủ gỗ ra.
Ở bên trong tử bày ra một cái mã giáo dài chừng một thước tám.
Hình dạng của mã giáo giống như giáo của Ngư Câu La, trên giáo hiện ra một vẻ trầm trọng, đúng là thượng đẳng, xung quanh còn có tơ bạc vòng quanh.
- Đây là...
- Con đi ra ngoài xuất chinh, trong tay làm sao không có giáo được?
Trịnh Thế An nói xong lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965159/quyen-5-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.