Từ Thế Tích tràn đầy tâm sự, vừa về tới nhà, Từ Ngạn Thịnh đã tiếp nhận chiếc ô trong tay hắn:
- Công tử, lão thái gia ở bên trong hình như là có tâm sự.
- Cha ta tự mình đến sao?
Từ Ngạn Thịnh gật đầu.
Từ Thế Tích đi vào trong phòng thì thấy Từ Cái đang ở chính giữa uống trà.
- Thế Tích mau ngồi xuống.
Từ Cái năm nay bốn mươi tuổi, so với sáu bảy năm trước tiễn Từ Thế Tích đi Lạc Dương thì đã già đi không ít.
Tuy nhiên trên khuôn mặt phúc hậu khí sắc vẫn còn tốt không ít.
- Ta lần này đến không báo cho bất kỳ ai biết, là có chuyện muốn cùng con thương lượng.
Từ Thế Tích vội vàng ngồi xuống, để Từ Ngạn Thịnh trông coi ở cửa ra vào.
Hắn kinh ngạc nói:
- Cha có chuyện gì mà cần phải tới Lạc Dương thương nghị với con?
- Là như thế này.
Từ Cái do dự.
- Con ở Lạc Dương chắc cũng biết, phản loạn ở núi Ngõa Cương không ít, ta lần này thật sự bận tâm bọn chúng nhìn vào nhà chúng ta.
Quả nhiên là vì chuyện này.
Tuy nhiên bị đám giặc ở Ngõa Cương nhìn vào cũng là chuyện bình thường.
Từ gia ở Hoạt huyện là đại phú hào, tài hàng phong phú, dĩ nhiên là một khối thịt mỡ trong mắt của bọn cướp kia.
Từ Cái nói:
- Từ gia chúng ta ở Hoạt huyện căn cơ cũng không đủ sâu, tuy có nô bộc đến nghìn người nhưng ta cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965117/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.